Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 9




Người tụ tập tại cửa siêu thị ngày càng nhiều, hiện tại đã đến thời gian tan tầm, rất nhiều người vừa mới tới siêu thị cũng đến hóng chuyện. Âm thanh xì xào bàn tán quanh bốn phía cũng dần lớn, Lục Thiền có chút không thoải mái đem đầu Cải Trắng nhét vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cải Trắng không có việc gì đâu “.

Cải Trắng: “Đừng đem tôi nhét vào ngực cô. . . Ê, này!”

Người phụ nữ kia chế nhạo tuyên dương “việc xấu” của Lục Thiền và Lãng Hàng Dục với người xung quanh, giống như bọn họ thật sự là kẻ xấu tội ác tày trời. Ánh mắt trào phúng mang theo tìm tòi nghiên cứu xem kịch vui đều phóng mạnh lại đây, vào thời khắc này, những ánh mắt đó đều không chút để ý tràn đầy lực sát thương.

Ngay cả quản lí siêu thị cũng kinh động, vội vàng chạy lại.

Sau khi hỏi rõ nguyên nhân gây ra sự việc, biểu tình trên mặt nữ quản lí siêu thị gần bốn mươi tuổi có chút không nén được giận. Này là chuyện gì?

Cô gái đó một không động thủ hai không động khẩu, đừng nói thương tổn thân thể, ngay cả thương tổn tinh thần đều không có, ngược lại mèo của cô ấy còn bị ném mạnh xuống đất, sắp dùng sinh mệnh đem đi tặng rồi.

Chỉ cần mở camera theo dõi, ai đúng ai sai bày ra cả đấy.

Quản lí siêu thị nghĩ tới, Lục Thiền đương nhiên cũng nghĩ tới rồi, cô hạ giọng vụng trộm hỏi: “Vì sao không trực tiếp mở camera theo dõi ?”

Lãng Hàng Dục nói: “Tôi không ngại tốn chút thời gian khiến cho bọn họ hiểu thế nào là hậu quả khi làm bậy.”

Còn có thể ở cùng Lục Thiền một lúc nữa. Ừm, một công đôi việc.

Tề Thiệu Diễn hí mắt, nhìn thoáng qua Lãng Hàng Dục, trong lòng lặng lẽ “Phi “ một tiếng.

Đàn ông nhìn đàn ông, cực kỳ quá rõ ràng.

Chồng của người phụ nữ kia đến rất nhanh, vừa vào cửa liền thở hổn hển rống lên: “Ai bắt nạt cục cưng nhà chúng ta?”

Thằng bé kia đã ngừng khóc, chỉ là hốc mắt vẫn còn hồng, thấy ba ba tiến vào thì châm rãi ngẩng đầu nhìn qua: “Ba ba, ba ba ôm.”

Người đàn ông đó vóc dáng không cao lắm, hơi béo. Tóc cẩn thận chải vuốt về phía sau đầu, khiến cho người ta nhìn vào có cảm giác nghiêm cẩn, mặt vuông vức hình chữ quốc (国), cùng đôi mắt một mí nhỏ tí ti. Tuy nhiên lời lẽ tuôn ra từ trong miệng hắn cùng với ngoại hình có cách biệt nghiêm trọng.

Ông ta đó chen ngang ôm lấy thằng bé, nghe người phụ nữ bên cạnh nói liên cằn nhằn liên miên nửa ngày, nhíu mày căm tức nhìn Lục Thiền, có ý đồ đi lên làm một trận.

Lãng Hàng Dục kéo Lục Thiền về phía sau, ánh mắt rét lạnh phóng qua, sắc bén như kiếm. Người đàn ông dưới chân mềm nhũn, ngay lập tức dừng bước.

Ánh mắt như vậy, khiến cho người ta không thể không dò xét.

Giọng người phụ nữ kia còn ở phía sau kêu la: “Chồng, mau cho bọn nó biết tay! Dám bắt nạt cục cưng nhà chúng ta, mau khiến cho chúng ngồi tù, phải chịu khổ mới biết cái gì gọi là vương pháp!

Hiện tại quản lí có chút bất đắc dĩ, bà vội vàng khuyên giải: “Vị phu nhân này, chúng ta có thể mở camera theo dõi xem rốt cuộc con của bà có bị thương hay không….”

Thanh âm của quản lí rất nhanh bị bao phủ bởi tiếng gào to của người phụ nữ: “Đừng hòng bóp méo sự thật! Thời điểm tôi tới đã nhìn thấy hết!”

Thằng bé kia nhìn trái nhìn phải, “Òa” một tiếng liền khóc to.

Được rồi, cùng phụ nữ ngang ngược vô lý như vậy nói chuyện thật sự không nói nổi.

Người đàn ông bình tĩnh lại, đè xuống lửa giận cùng với sự bất an đang lờ mờ nhen nhói, mở miệng nói: “Các người cũng nhìn rõ tình huống hiện tại, con tôi lúc bình thường sẽ không khóc nháo như thế, đã như vậy…..”

“An tiên sinh hình như bị mắc chứng hay quên, là một nhà kinh doanh thì trí nhớ như vậy không thể dùng được.” Lãng Hàng Dục đánh gãy lời hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, nói: “Một khi đã như vậy tôi sẽ giúp An tiên sinh nhớ lại một chút, tất cả ngọn nguồn thủ đoạn của công ty ngài đây cùng với vài mánh khoé nho nhỏ, e rằng An tiên sinh đều quên rồi ?”

Tình thế phát triển quanh co, làm người ta trở tay không kịp.

Tề Thiệu Diễn lúc này mới ngẩng đầu nhận thức, nghiêm túc đánh giá Lãng Hàng Dục, rốt cục nhớ tra hắn là ai.

Công tử của tập đoàn Nguyên Hòa, con trai của lão lừa ngốc đó.

Biểu tình trên mặt người đàn ông đờ đẫn, hắn sững sờ nhìn người trước mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, vỗ ót lộ ra nụ cười giả dối, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy cứng ngắc: “Thì ra...thì ra là tiểu thiếu gia nhà họ Lãng, An mỗ biết sai….còn ...còn xin thứ lỗi. Chuyện này khẳng định có hiểu lầm! Vị bên cạnh hẳn là bạn gái của Lãng thiếu gia? Ôi! Bà xã nhà tôi dạo này tính tình có chút nóng nảy, là tôi không dạy dỗ tốt!. . .”

Lục Thiền nhíu mi, miệng giật giật. Thế nhưng cứng rắn đem những lời muốn nói nghẹn lại cổ họng.

Lãng Hàng Dục cười cười, không có phủ nhận quan hệ giữa hai người.

Người đàn ông biết rõ bà xã nhà mình tính tình như thế nào, giờ khắc này nhìn Lãng Hàng Dục và Lục Thiền đều có chút sợ hãi, trong lòng cũng rõ ràng vợ mình nói hươu nói vượn bao nhiêu phần. Giờ phút này hắn hận không thể hung hăng đánh cho người đàn bà kia một trận, công ty nhỏ nhà bọn họ khó khăn lắm mới có cơ hội hợp tác cùng tập đoàn Nguyên Hòa, nếu chọc giận vị công tử này, phỏng chừng ngày mai cả nhà bọn họ đều ăn không khí mất.

“Không cần không cần. Thằng bé nhà tôi da dày thịt béo, có đụng nữa cũng không sao.”

Cái loại thái độ này, làm Lục Thiền ghê tởm một trận.

Người phụ nữ hình như cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, ngậm chặt miệng không dám thở mạnh. Thằng bé kia nhăn mặt, nước mắt lưng tròng chuẩn bị gào khóc, người phụ nữ thấy thế vội vàng khẩn trương bịt lại miệng nó, dùng ánh mắt cảnh cáo đứa nhỏ không được khóc tiếp.

Gặp phải cha mẹ như vậy không mục thì cũng nát, Lục Thiền có chút nhìn không được, hiện tại cô cũng lười so đo camera cái gì, chỉ muốn nhanh chóng mang Cải Trắng đến bệnh viện xem có vấn đề gì không.

Mà người hóng chuyện xung quanh được một phen xem đã ghiền.

Lãng Hàng Dục gật đầu: “Nếu An tiên sinh có thể hiểu được thị phi như vậy, chúng ta cũng bớt đi được nhiều phiền toái. Mèo của nhà chúng tôi bị con của các người ném xuống đất, phỏng chừng lát nữa sẽ đi viện. Trong thời gian đó đem chi phí chuyển lại đây, chúng tôi sẽ không truy cứu. Cụ thể là bao nhiêu, hy vọng An tiên sinh trong lòng tự biết rõ. À đúng rồi, về việc hợp tác của công ty ngài cùng Nguyên Hòa, ta thấy có thể dừng lại được rồi. Chúng tôi không cần đối phương hợp tác không có năng lực phân biệt như vậy, thậm chí phu nhân ngài đây trước đó còn vũ nhục bạn gái của tôi.”

Có biết xấu hổ hay không? Ai là bạn gái anh?

Tề Thiệu Diễn liếm liếm móng vuốt, một lần nữa trợn trắng mắt nhìn Lãng Hàng Dục.

Đồ đàn bà phá sản! Lão ta hung hăng cắn chặt răng, cười tới mặt đầy nếp nhăn, tiễn Lãng Hàng Dục cùng Lục Thiền ra ngoài, xoay người đen mặt nhìn biểu tình vợ mình dại ra, hạ giọng nói: “Còn không mau cút về nhà! Chỉ biết làm chuyện mất mặt.”

Dọc đường đi Lục Thiền không nói một câu nào, im lặng nhìn nhìn Lãng Hàng Dục ra lấy xe, mở miệng nói: “Lãng tiên sinh, tôi tự gọi xe là được rồi.”

Lãng Hàng Dục bất đắc dĩ nói: “Lục tiểu thư, lúc nãy có chút mạo phạm.”

Lục Thiền lắc đầu: “Anh coi như đã giúp tôi.” Cô dừng một chút, hạ thấp mí mắt: “Mưu kế một mũi tên hạ hai con chim này của Lãng tiên sinh mặc dù tốt, nhưng đối với tôi lại không thể thực hiện được. Tuy rằng cảm kích anh, nhưng tôi hy vọng không có lần sau.”

Lục Thiền hình như thật sự tức giận. Trên mặt cô không một chút thay đổi, cực kì tự nhiên, thanh âm cũng giống như trước, không một tia dao động, nhưng làm cho Lãng Hàng Dục nghe được phải nhướng mày.

Đúng vậy, từ lúc người phụ nữ kia vừa đi tới, hắn liền nhận ra, phu nhân của ông chủ tập đoàn An Hoa, cái công ty nhỏ bất nhập lưu kia. Hắn có ý nghĩ dùng kế hoạch của chính mình, liền trợ giúp ngăn lại Lục Thiền, tùy tình thế mà xử lý.

Đây là kiểu suy nghĩ từ trước đến nay của hắn, hắn không thừa nhận bản thân sai.

Lục Thiền thản nhiên xoay người, ôm chặt Cải Trắng nói: “Thật xin lỗi”, vẫy xe taxi rời đi.

Mắt Lãng Hàng Dục vẫn luôn dõi theo chiếc xe taxi màu lam nghênh ngang rời đi, ý cười thản nhiên trên mặt lúc trước giờ phút này liền biến mất, đôi mắt hắn tối sầm, như toát ra đốm lửa nhỏ, lúc sáng lúc tối.

---