Nam Thần Biến Thành Mèo

Chương 7




Lục Thiền không biết hình dung thứ tình cảm có chút áp lực trong lòng mình như thế nào. Cô nhìn ngôi sao ở ngoài cửa sổ yên tĩnh lạnh lẽo, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới người đàn ông nằm trên giường bệnh kia, hai má gầy gò, tái nhợt vô lực. Khuôn mặt thâm thuý lúc trước đều bị phiếm xanh, tóc có chút lộn xộn che đi vầng trán, chiếc cằm kiên nghị bốc lên một tầng hồ tra màu xanh nhạt. Khuôn mặt lạnh lùng không có chút sinh khí.

Đầu cô vẫn đang quay vòng vòng, ngón tay chà xát vào lòng bàn tay.

Lục Thiền thở dài, giờ phút này cô cũng không có năng lực đi an ủi Tề Tiểu Uyển đang lặng lẽ rơi lệ bên cạnh, chỉ yên lặng cầm khang nãi hinh đặt lên ngăn tủ cạnh giường.

Người con trai hoàn mỹ như vậy, phải chăng khiến ông trời ghen tị?

Lục Thiền đồng ý viết chuyên mục cho Tề Tiểu Uyển , yêu cầu cũng rất đơn giản, không được lấy bất kỳ hình thức hoạt động nào tiết lộ thông tin về cô, đây là điểm mấu chốt.

Tề Tiểu Uyển dường như không ngờ Lục Thiền sẽ đồng ý, trong lòng cô cũng rất rõ ràng, rất nhanh đã nghĩ tới nguyên nhân. Tề Tiểu Uyển trầm ngâm một lát, cũng không cự tuyệt ý tốt của Lục Thiền.

A Giang không biết rõ nguyên nhân, nhưng đối với việc Lục Thiền đồng ý, ngoại trừ tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn thì chính là vui sướng. Lục Thiền không biết A Giang vì sao lại để ý đến chuyện này, cũng may cô không phải kẻ bát quái, lười há mồm ra hỏi.

Fan của Trà Trà lại tỏ vẻ rất nhiệt tình đối với việc này. Tạp chí cuối tháng 7 có tổng tiêu thụ tăng gần 170% so với bình thường.

Lục Thiền thật ra lại bình tĩnh, không nói tiếng nào lặng lẽ nhìn đủ loại bình luận xuất hiện dưới weibo.

Thời tiết tháng bảy càng lúc càng nóng, Lục Thiền trốn trong nhà không chịu ra khỏi cửa, Tề Thiệu Diễn đối với việc Lục Thiền lười biếng tỏ vẻ bất lực,nhưng vẫn cố gắng thi hành vận động mỗi ngày chạy quanh bàn trà, Lục Thiền ngồi trên sô pha, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn phím nửa ngày trời, hưng trí bừng bừng dán mắt vào Cải Trắng chạy lòng vòng quanh bàn trà.

Cải Trắng đến nhà cô đã là ngày thứ mười.

Lúc trước Lục Thiền chưa từng nuôi động vật, muốn tìm hiểu rõ ràng cũng chỉ có thể lên mạng tìm hiểu, thói quen đời sống, sở thích thường ngày, v.v…, nhưng Lục Thiền lại phát hiện Cải Trắng nhà cô đối với việc này luôn mang vẻ mặt ghét bỏ.

Dụ dỗ đùa giỡn mất nửa ngày…..Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời đi.

Ôm Cải Trắng thả xuống trước mặt…...Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời đi.

Túm con chuột đồ chơi khô khan đặt trước mặt….Cải Trắng vẻ mặt ghét bỏ tiêu sái rời đi.

Thời điểm muốn ôm vào ngực hôn cái tỏ vẻ thân thiết…. Cải Trắng khèo chân đè lại miệng cô.

Lục Thiền cảm thấy không có chuyện gì có thể khó hơn việc lấy lòng Cải Trắng. Những chuyện Cải Trắng thích làm hình như chính là chạy lòng vòng quanh bàn trà, không thì ngồi chờ đến giờ cơm, dùng đôi mắt trông mong nhìn cô, bộ dáng lưu luyến không rời.

Mạng Baidu quả nhiên thích hãm hại người khác, nói cái gì mà mèo Ba Tư tính cách dịu ngoan, nhu thuận, hiền lành thích dính người, tại sao cô lại không nhìn ra Cải Trắng nhà mình có tí gì liên quan đến mấy từ đó?

Vì thế Lục Thiền quay về phía Cải Trắng chạy đã mệt đứng ở góc tường yên lặng nghỉ ngơi “tách tách” vài cái, đăng lên weibo.

Trà Trà: Cải Trắng nhà ta mỗi ngày đều ghét bỏ ta, quả thật không thể mến nỗi..

[ Hình ảnh ]

Từ lúc Trà ca nuôi Cải Trắng, cộng đồng mạng đã quen với việc Trà Trà thích show Cải Trắng, vừa đăng hình lên weibo, không đến một phút liền thông báo có bình luận.

-- Cải Trắng đơn thuần là ghét bỏ chuyện Trà ca viết truyện quá chậm thôi.

-- Lầu trên + 1

-- Quả thực không thể không đồng ý lầu trên!

-- Phong thái của Cải Trắng không hiểu sao rất giống Mặc Tuyết trong > nha! Cao lãnh không cần vùng lên!

-- Đau lòng cho Trà ca 3 giây… nhưng mà ai bảo ngươi không nhanh nhanh ra tác phẩm mới thỏa mãn lòng chúng sinh! [bao vây]

-- Phốc →_→… vị nói Cải Trắng giống Mặc Tuyết đợi ta với! Cuối cùng ta không còn cô đơn nữa rồi !

………..

Tề Thiệu Diễn yên lặng nằm bò trên mặt đất, nâng mí mắt nhìn Lục Thiền cười tới mức ngã nhào ra sô pha, hừ lạnh một tiếng xoay người. . . về phía cửa sổ. Điều hòa trong phòng mang cỗ hơi lạnh mát mẽ nhè nhẹ lướt qua người hắn, bộ lông trắng xù lên bị thổi có chút ngứa, lại ngoài ý muốn thoải mái.

Mấy ngày nay Tề Thiệu Diễn đều cảm giác được Lục Thiền khác thường. Tâm tình cô tựa hồ đặc biệt tốt, từ sáng đến tối không biết cười ngây ngô cái gì, trừ bỏ ôm bàn phím gõ lạch cạch chính là qua đây ….chơi đùa hắn.

Đồ chơi trong nhà ngày càng nhiều, đầu tiên là gậy dụ mèo, đến giờ đã có tận chín chiếc hộp huyền cơ hạp*, thậm chí còn có mô hình chuột. Làm một loài người đội lốt mèo, Tề Thiệu Diễn đối với gậy dụ mèo không hứng thú nổi, càng không nói đến cái gì mô hình chuột.

*Huyền cơ hạp: là chiếc hộp, trong đó chứa nhiều đồ chơi dành cho thú cưng.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện oan uổn nhất!

Mỗi khi đến giờ cơm, Tề Thiệu Diễn luôn trông mong nhìn Lục Thiền, cái đĩa đầy thức ăn cho mèo kia hắn thật khó có thể nuốt xuống, có lúc Lục Thiền cho hắn ăn canh, nhưng vấn đề là không có cho muối!

Đã vậy Lục Thiền còn dùng giọng điệu cám dỗ nói: “Cải Trắng, nhất định em phải ăn hết, ăn hết sạch mới có sức để chạy.”

Hoàn toàn là giọng điệu dỗ trẻ con!

Nhưng mà không hiểu sao Tề Thiệu Diễn lại tự nhiên hưởng thụ, sau đó không kêu một tiếng đã ăn sạch thức ăn trong dĩa.

Lục Thiền buông máy tính, vặn vẹo thắt lưng, cười tủm tỉm, vụng trộm nhìn Cải Trắng thường xuyên đưa mắt ra ngoài cửa sổ, ho nhẹ một tiếng nói: “Ai nha, lưng đau quá, xem ra buổi chiều nên ra ngoài.”

Cục bông màu trắng nào đó ngay lập tức đứng dậy.

Hắn chạy từng bước nhỏ tới bên chân Lục Thiền ngồi xổm xuống, đôi mắt trông mong nhìn cô.

Lục Thiền cười trộm, tính tình Cải Trắng chính là như vậy, nếu gặp phải chuyện cảm thấy hứng thú sẽ chạy tới nhìn, nhưng không thèm nói lời nào, bộ dáng cao ngạo yêu kiều “Tôi mới không phải thích cái đó”

Ra khỏi cửa lớn tiểu khu, Cải Trắng liền vui vẻ chạy nhảy, có lẽ là vì nhịn lâu lắm, trong đôi mắt màu lam cũng lóe lên tia hào quang, bộ lông trắng tuyết bị gió thổi tán loạn. Ven đường, một vùng liễu cong cong nửa thân mình, ánh nắng có chút chói, nhưng sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp bóng râm thì rất ấm áp dễ chịu.

Cải Trắng bước từng bước nhỏ men theo bên lề phố đi tới, tốc độ của nó cũng không quá nhanh, ngẫu nhiên dừng lại quay đầu nhìn Lục Thiền một cái: “Meo.” mau một chút, bản miêu đang chờ đấy.

Lục Thiền dở khóc dở cười, vội vàng chạy đến bên người Cải Trắng.

Hôm nay là ngày đi làm, buổi chiều người đi đường cũng không nhiều, phần lớn là đi lại vội vàng hoặc đi ngang qua, nhưng khi thấy Cải Trắng chớp chớp mắt một cái, tất cả ánh mắt đều dõi theo, cảm thán một câu “Thật đáng yêu”, “Thật ngoan, còn biết chờ chủ nhân nha.”

Lục Thiền hắc hắc cười, không khiêm tốn đem những câu ca ngợi này thu vào tai, ừm! Tuy rằng Cải Trắng thông minh như vậy một xu liên quan tới cô đều không có.

Tề Thiệu Diễn quả thực có chút nín nghẹn, bốn năm ngày này đều chui ở trong nhà không thể ra ngoài, bây giờ rốt cục được thả ra (Này!), tâm tình đương nhiên tốt để chạy nhảy, hoạt động co giãn tứ chi, đồng thời hít thở không khí mới mẻ.

Hơn nữa có thể thoát khỏi ma trảo của Lục Thiền, lợi ích quả thực rất lớn !

Siêu thị quy định không cho mang thú nuôi vào, Lục Thiền đem dây trói đã chuẩn bị trước lấy ra buộc quanh cổ Cải Trắng, treo cạnh cửa quầy thu ngân.

“Cải Trắng nghe lời, ngoan ngoãn chờ ở trong này, đừng chạy loạn, chị lập tức ra ngay.”

Tề Thiệu Diễn bất đắc dĩ nhìn sợi dây buộc tròn tròn như ẩn như hiện trên người, quơ quơ móng vuốt: “Meo ~” đi nhanh về nhanh, đừng để bản miêu phải chờ lâu!

Nhân viên thu ngân bị biểu tình dặn dò trên mặt Cải Trắng chọc cười, cô nói: “Mèo nhà chị thật đáng yêu, có linh tính a, dường như chỉ số thông minh rất cao.”

Lục Thiền gật gật đầu: “Ừ, nó có chút giống tôi.”

“Meo!” Thật không biết xấu hổ.