Mạnh Dĩnh vì trấn an Ôn Ngọc.
Còn nói một chút chuyện hôm nay cô ta nhìn thấy cho Ôn Ngọc.
"Chị Ngọc, chị xem những diễn viên quần chúng đó, đều không để cô ta vào mắt đâu? Chị còn nghĩ có nhân vật lớn nào coi cô ta ngang hàng chứ?"
Ôn Ngọc không phải ngu ngốc, nhưng Mạnh Dĩnh nói cũng rất có đạo lý.
Sắc mặt cô ta tốt lên không ít, nâng cằm, nhếch đuôi lông mày lộ vẻ tự phụ.
"Cô ta là cái thá gì, cũng xứng tranh đoạt với chị?"
Ôn Ngọc có thể đạp cô xuống một lần, đương nhiên có thể đạp cô xuống lần hai!
Khiến cả đời này của cô, đừng nghĩ sẽ bò dậy được!
Mạnh Dĩnh một bên giúp Ôn Ngọc mát xa, một bên thấp giọng nói: "Còn có, thầy Tạ thích còn không phải là gương mặt kia của Tô Yên sao? Chị Ngọc trẻ trung xinh đẹp hơn Tô Yên nhiều, cô ta có thể, sao chị lại không thể?"
Có Tạ Phỉ trợ giúp, Ôn Ngọc hoàn toàn có thể một bước lên mây ở giới giải trí.
Trong mắt Ôn Ngọc nhiễm vài phần ý cười.
Lại hừ lạnh một tiếng, trách mắng: "Đừng nói bậy, chị không có những suy nghĩ lung tung đó! Chờ buổi tối về đoàn phim, chị sẽ đi tìm thầy Tạ xin chỉ bảo một chút, đối diễn gì đó."
"Đúng đúng đúng, so sánh Tô Yên với chị Ngọc, thật sự còn không bằng một đầu ngón tay."
Mạnh Dĩnh và Đặng Văn thấy nguy cơ đã qua, thả rắm cầu vồng hết câu này đến câu khác.
Khiến Ôn Ngọc như mở cờ trong bụng, xem nhẹ hết những nghi hoặc trong lòng.
...
Tô Yên cũng không biết vì sao Tạ Phỉ tức giận, vẻ mặt của anh vẫn giống như thường ngày, chỉ là hơi thở quanh thân lạnh hơn chút.
Làm người khác tự giác tránh xa ba thước, không dám tiếp cận.
Nghĩ đến hôm nay Tạ Phỉ giúp đỡ cô, cô còn chưa nói được một câu cảm ơn tử tế.
Mới vừa về phòng ngồi xuống không lâu, nghĩ nghĩ rồi quyết định đi hỏi Tạ Phỉ một chút, có muốn cùng nhau ăn bữa cơm hay không.
Coi như là cô nói lời cảm ơn.
Bên kia, Ôn Ngọc đi ra từ trong phòng.
Cô ta không để trợ lý đi theo, hơn nữa trợ lý ở một khách sạn khác, cũng thuận tiện cho cô ta.
Cô ta cầm kịch bản, đứng ở trước cửa phòng Tạ Phỉ hít sâu một hơi.
Tô Yên vốn đã tính toán xong xuôi, mới ra cửa, liền nhìn thấy Ôn Ngọc đã đứng trước cửa phòng Tạ Phỉ.
Cô khẽ cười một tiếng, lười nhác dựa vào cửa, muốn xem kịch xong rồi nói.
Nghe được âm thanh rất nhỏ, Ôn Ngọc nghiêng mắt, cũng thấy được Tô Yên.
Cô ta cắn môi dưới, biểu tình lập tức trở nên khó coi.
Giống như tức giận, giơ tay gõ cửa.
Cửa rất nhanh mở ra.
Cô ta cong môi, ném cho Tô Yên một ánh mắt đắc ý.
Tô Yên buông tay, ý bảo cô ta tiếp tục.
Hẳn là Tạ Phỉ mới rửa mặt xong, trên người khoác áo tắm dài, tóc ngắn màu đen nhiễm hơi nước, bị ướt rũ xuống thái dương.
Có vẻ gần gũi hơn so với ban ngày, cũng nhu hòa hơn rất nhiều.
Nhìn thấy người trước mặt, Tạ Phỉ đứng ở cửa, không tránh ra. Mà nhíu mày lạnh nhạt hỏi: "Có việc?"
Ôn Ngọc vội cười: "Thầy Tạ, hiện tại anh có rảnh không? Cảnh ban ngày em vẫn diễn không qua được, muốn nhờ anh chỉ bảo một chút, không biết có thể hay không ——"
"Không rảnh."
Không chờ Ôn Ngọc nói xong, Tạ Phỉ liền hờ hững từ chối.
Giọng nói anh lạnh lùng, âm sắc có khuynh hướng cảm xúc lạnh lẽo như kim loại.
Ở trong bóng đêm, càng thêm rõ ràng.
Thái độ từ chối lạnh nhạt xa cách, sẽ khiến người đứng trước mặt anh tự biết xấu hổ, cảm thấy khó xử.
"Thầy Tạ, em bảo đảm sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu!"
Ôn Ngọc đỏ mắt, thật cẩn thận ôm kịch bản ngước mắt.
Một đôi mắt to đong đầy nước mắt, nhu nhược đáng thương.
Tạ Phỉ thấy biểu tình này của cô ta, không hiểu vì sao cảm thấy có chút phiền chán.
Không giống, một chút cũng không giống ——