Ôn Ngọc nắm chặt tay lại làm móng cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô ta không cảm thấy đau, trên mặt miễn cưỡng nở một nụ cười.
Nghe vậy lạnh lùng khịt mũi: "Em tưởng chị mù không nhìn thấy à?"
Trần An nhanh chóng mang một chiếc khăn tắm lớn tới, Tạ Phỉ cầm lấy, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."
Trần An: "???"
Mẹ nó, thật tủi thân mà!
Trần An gục đầu xuống, im lặng mà đi ra ngoài còn không quên tiện tay đóng cửa lại.
Tất cả mọi người: "..."
Người đại diện này thật có tiền đồ!
Tạ Phỉ khoác khăn tắm lên vai Tô Yên, nhắm mắt lại xoay người.
"Đi thôi, sau khi đi ra ngoài thì thay quần áo."
Nói xong, Tạ Phỉ giơ tay định mở cửa, sau lưng chợt nghe thấy giọng nói của Tô Yên.
"Tạ tiên sinh ——"
"Ừm?"
Đôi lông mày rậm của anh khẽ nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn sang.
Đôi mắt Tô Yên cong lên, khuôn mặt tươi cười dịu dàng trong sáng lọt vào tầm mắt của anh.
"Cảm ơn anh. Thực ra anh Tạ, anh là một người rất lương thiện."
Lần đầu tiên Tạ Phỉ nghe thấy Tô Yên nói chuyện với giọng điệu này, lỗ tai nóng ran, lúng túng quay mặt đi chỗ khác.
"Tốt bụng? Cái từ này thật mới mẻ."
Đây là lần đầu có người khen anh như vậy.
Cho dù đó là đánh giá của người ngoài hay nhận thức của anh về bản thân.
Trong từ điển của anh, sẽ không bao giờ có từ "lương thiện" ——
Đối với bản thân Tạ Phỉ, anh thực sự cảm thấy mình không có cảm xúc quá mãnh liệt. Thật giống như trong linh hồn của anh thiếu khuyết một cái gì đó, như gần như xa, tồn tại ở thế giới này nhưng cũng như lại lạc trôi đâu đó ở thế giới khác.
Đối với sự sống và cái chết, anh đều có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.
Tô Yên là người đầu tiên khen anh thiện lương và khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Được rồi...
Đợt một thời gian nữa, anh e là mình phải đến bệnh viện kiểm tra tim.
Anh cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh một cách bất thường ——
...
Dựa theo lời phân phó của Tạ Phỉ, Trần An một mình chạy đi mua cho Tô Yên một bộ quần áo.
May mắn thay, có một cửa hàng quần áo phụ nữ gần đó, anh ta không biết kích cỡ gì, khi nhân viên bán hàng hỏi: "Xin chào anh, anh muốn mua quần áo phụ nữ kích cỡ thế nào ạ?"
Trần An gãi cằm, có chút sững sờ.
Nghĩ đến hôm nay Tạ Phỉ lại nổi giận với mình vì Tô Yên, Trần An vừa phẫn nộ vừa đau khổ.
Anh ta thuận miệng miêu tả: "Cô ta chỉ khoảng một mét bảy, dáng người rất chuẩn, đặc biệt chuẩn, cô xem rồi lấy cho tôi."
Nhân viên bán hàng: "Thưa anh, anh có chắc chắn không?"
Người đàn ông đến mua quần áo phụ nữ, tuy nói lời khen ngợi, gương mặt lại hết sức gian xảo, cứ cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó?
"Đúng vậy, tôi chắc chắn, nhanh lên, lấy nhanh lên cho tôi đi!"
Trần An xua xua tay.
Vì vậy, nhân viên cửa hàng đã chọn cho anh ta một bộ size S rồi gói lại cho anh ta mang về.
Ôn Ngọc bên này bắt đầu quay lại một lần nữa, nhưng rõ ràng bầu không khí của phim trường không được tốt lắm.
Trần An bĩu môi, đây không phải là lãng phí thời gian của anh anh ta sao?
Cũng chỉ có anh của anh ta chuyên nghiệp, trong công việc tính tình anh rất tốt, nếu đổi thành người khác đã sớm nổi giận rồi.
Một cảnh quay thôi mà quay tận một ngày? Đúng là trâu bò mà!
Anh ta quay lại phòng nghỉ, ném quần áo qua: "Đây, quần áo đã mua xong rồi."
Logo trên túi là một nhãn hiệu sang trọng, nhưng vẫn còn trong phạm vi thừa nhận của cô.
Cô nhìn lướt qua rồi vui vẻ nhận lấy.
"Trần An," Trần An đang xoay người rời đi thì nghe thấy Tô Yên gọi lại.
"Cái gì nữa?" Trần An sốt ruột nhìn lại.
"Cảm ơn anh vì đã phải vất vả đi một chuyến."
Tô Yên cười với anh ta, trong mắt như phảng phất có ánh sáng hắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng, chứa đầy sự chân thành.
"Tại sao lại cười với tôi như vậy? Tôi nói cho cô biết, đừng có dụ dỗ tôi! Tôi sẽ không phản bội anh tôi vì cô đâu!" Trần An nghiêm túc nói.
Tô Yên liếc anh ta một cái.
"Tôi đề nghị anh nên đến bệnh viện khám não xem, Tiểu Bình, đóng cửa lại."