Ôn Ngọc tức muốn nội thương, trong lòng nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng cô ta không dám trút ra mặt.
Cô ta nhìn gương mặt đang tươi cười của Tô Yên, ánh mắt lạnh lẽo.
Trả lời: "Cảm ơn cô Tô đã động viên, em sẽ cố gắng, cô Tô cũng phải cố gắng mới được đó~"
"Yên tâm, tôi sẽ."
Tô Yên nhìn cô ta, nở một nụ cười khó hiểu.
Nụ cười không chạm đến đáy mắt, với khuôn mặt ranh mãnh tinh xảo, càng thêm vẻ kì quái.
Trái tim Ôn Ngọc bỗng chốc siết chặt lại ——
Không phải là cô... đã biết cái gì rồi chứ?
...
Là một diễn viên thế khỏa thân, Tô Yên không có cơ hội có lời thoại cùng để lộ khuôn mặt của mình.
Nhiều nhất chỉ là lộ sườn mặt, cũng coi như là ưu ái của đạo diễn.
Cô không có cảnh diễn, nhưng mỗi ngày đều phải ngồi đợi Ôn Ngọc đối diễn với Tạ Phỉ, cảnh nào yêu cầu cô diễn thế, thì cô phải cởϊ qυầи áo ra.
Diễn viên thế khoả thân, không có nhân quyền ——
...
"Người tới! Lục soát cho tôi!"
"Nếu không tìm thấy người kia, thì không ai trong chúng ta có thể báo cáo kết quả công việc!"
Trong vũ lớn, đám đông đang chen chúc, tiếng nhạc xen lẫn tiếng la hét thất thanh đầy hỗn loạn.
"Kẽo kẹt ——"
Cánh cửa bị người bên ngoài gõ nhẹ, Hạ Lan nằm ở trong bồn tắm, lộ ra bờ vai trắng nõn như ngọc.
Cô ta cắn chặt môi dưới, không kìm được nín thở.
Bước chân bên ngoài không tiếng động như ma quỷ.
Cho đến khi ——
Cửa phòng tắm bị đẩy ra đột ngột, một khẩu súng đen chĩa vào cằm cô ta.
Dưới chiếc mũ đen của người đó là một đôi mắt phượng nhếch lên hẹp dài, vô cùng tà mị liếc nhìn cô ta.
"Mỹ nhân, mượn chỗ trốn một lúc?"
Người đến có thân hình cao lớn, mặc một bộ tây trang thủ công màu đen, làm bờ vai càng thêm rộng cùng với hông hẹp, khí chất bức người.
Hạ Lan cắn chặt môi dưới đến tái nhợt, run rẩy đối diện với khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được của Tạ Phỉ, vành mũ được ấn xuống rất thấp, lộ ra đường cong tuyệt đẹp của nửa khuôn mặt bên dưới, đôi môi cực mỏng, có chút đỏ thẫm.
Đó là vẻ đẹp tà mị ——
"Anh..."
Hạ Lan hoảng sợ, quên mất lời thoại của mình.
"Cắt!"
Vương Sùng nhíu chặt chân mày, bởi vì Hạ Lan là con gái người quen cũ của ông ta, cho nên mới cảnh đầu tiên mà ông ta đã mắng cũng không tốt.
Chỉ đành kiên nhẫn nói: "Làm lại một lần nữa, Tạ Phỉ, cậu vất vả một chút."
Tạ Phỉ không có biểu cảm gì, nói: "Tôi không thành vấn đề."
Dứt lời, anh thu súng lại, xoay người bước ra ngoài.
Tầm mắt chưa từng dừng trên người cô ta dù chỉ một giây.
Thực hiện một cách nhuần nhuyễn hình dung về không gần nữ sắc.
Ôn Ngọc nắm chặt đùi, trong mắt hiện lên sự khó lòng chịu đựng nổi ——
Cô ta còn có thể chịu đựng nổi sao? Người đàn ông đó thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Còn đối với Tô Yên thì sao? Cô ta dựa vào cái gì chứ?!
Vương Sùng cho cô ta vài phút để điều chỉnh. Sau khi hết thời gian, thư ký trường quay chạy máy và bắt đầu lại một lần nữa ——
Nhưng mà, cảnh đầu tiên giống như một vòng tuần hoàn lặp lại.
Suốt hai tiếng đồng hồ, cảnh quay đầu tiên thậm cũng không thể vượt qua được.
Hoặc là Ôn Ngọc ngắc ngứ lời thoại, hoặc là cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Phỉ, sau đó liền quên hết mọi thứ xung quanh trong tích tắc.
"Ôn Ngọc, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Kỹ năng diễn xuất thường ngày của cô đi đâu mất rồi hả?!"
Đầu óc Vương Sùng như muốn nổ tung, thở phì phò tức giận, giọng điệu đầy nóng nảy cùng không kiên nhẫn.
Tim Ôn Ngọc đập nhanh như trống, cô ta cũng không biết, nhưng chỉ cần Tạ Phỉ đứng trước mặt cô ta, cô ta sẽ trở nên căng thẳng không khống chế lại được.
Đặc biệt là khi bị đôi mắt hẹp dài đầy thâm sâu của Tạ Phỉ nhìn chăm chú, sát khí dày đặc, dường như một giây tiếp theo, chỉ cần cô ta nói sai lời, cô ta sẽ bị khai tử.
Cô ta thực sự sợ hãi.
"Đạo diễn Vương... tôi..."
Ôn Ngọc cắn môi, "Thực sự xin lỗi, khí thế của thầy Tạ quá mạnh mẽ, tôi có chút không vào được trạng thái."