"Hả?"
Trần An mờ mịt.
"Đi gọi cô ấy đến đây."
Phòng nghỉ của Tạ Phỉ là phòng chuyên biệt, có không gian rất lớn, không chỉ có phòng hóa trang thôi đâu, thậm chí khoa trương hơn còn có một giường nghỉ đơn, khi mệt có thể nằm lên ngủ một giấc ấy.
"Nhưng anh à, vậy không ổn lắm đâu?"
Ở đây có nhiều ánh nhìn như vậy, tuy rằng hiện tại Tô Yên có vẻ không giống trước kia nhưng ai biết cô có phải đang giả vờ hay không?
Lúc đề cập đến Tô Yên, giọng điệu Trần An cũng không mấy tình nguyện.
"Cô ấy là bạn của A Anh."
Tạ Phỉ nhàn nhạt nói.
Bạn của Tạ Anh?!
Trần An gãi cằm, có chút không phản ứng kịp, chuyện này có liên quan gì với chuyện Tô Yên là bạn của Tạ Anh? Chẳng lẽ đây là đang giải thích lý do gọi Tô Yên sao?
Tuy rằng không mấy tình nguyện nhưng Trần An vẫn chạy chậm đến chỗ Tô Yên.
Qua một lát sau, anh ta lại lẻ loi một mình quay về.
Tạ Phỉ đang ngồi trên ghế để trang điểm, nhân viên trang điểm nhỏ giọng kiến nghị nói: "Anh Tạ, anh có thể đừng lộn xộn nữa được không? Anh cứ như vậy em không làm tóc cho anh được..."
Trần An hoài nghi, có phải anh trai anh ta bị ai nhập rồi hay không.
"Cô ấy từ chối?"
Tạ Phỉ nhướng mày, biểu tình lạnh nhạt, giống như anh đã sớm biết đáp án từ trước vậy.
Trong giọng nói không có nửa phần ngoài ý muốn.
Trần An có cảm giác Tạ Phỉ đã sớm đoán được Tô Yên sẽ từ chối, thật khó hiểu, sao Tạ Phỉ đã sớm biết sao còn muốn anh ta đi gọi.
Nếu như đổi thành nữ minh tinh khác thì đã sớm mừng rỡ mà chạy tới.
Tưởng tượng ra tình cảnh như vậy, Trần An không khỏi cảm thấy thật thất bại!
Thật không ngờ, người phụ nữ Tô Yên này còn có chút tâm cơ, muốn lấy lùi làm tiến sao?
Ha, phụ nữ!
...
Phía sau lưng Tô Yên bị người chọc chọc.
Cô khép kịch bản, quay đầu lại nhìn, đối diện là một người đàn ông có gương mặt không tệ, lại bị một đôi mắt hạ lưu phá hủy cho không còn chút khí chất gì.
"Có việc?" Cô hỏi.
"Cô là Tô Yên?" Người đàn ông hỏi.
Tô Yên xoay người lại không để ý đến anh ta.
Kết quả anh ta vẫn không buông tha, lại chọc cô thêm vài cái. Nhỏ giọng để người khác không nghe được hỏi: "Hẹn không? Của tôi rất tốt!"
Vừa lúc Tạ Phỉ đi tới, nghe được lời này, chân mày anh nhíu lại.
Đang muốn mở miệng, liền nghe được một giọng nói cực kỳ lôi cuốn lại pha thêm chút lười biếng, nụ cười quyến rũ.
Tô Yên lười biếng nâng mi, dùng một ánh mắt cực kỳ bắt bẻ, liếc nhìn đánh giá người đàn ông kia một lượt từ trên xuống dưới, "Của anh lớn sao?"
Người đàn ông kia: "..."
"Không lớn? Vậy không hẹn."
Tô Yên cười nhạo một tiếng, khinh thường nói ra những lời này.
Tạ Phỉ: "..."
Bước chân của anh dừng lại tại chỗ, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Người đàn ông kia cũng rất xấu hổ, anh ta rõ ràng biết dù cho Tô Yên có chật vật, cũng không đến lượt hạng người như anh ta đụng vào. Chỉ là thấy thanh danh cô không tốt, chỉ chiếm chút tiện nghi ngoài miệng thôi, cứ cho là cô chắc chắn sẽ không dám lộ ra.
Ai biết lại tự rước lấy nhục vào mình chứ——
"Tạ tiên sinh, sao anh lại đến đây."
"Chào Tạ tiên sinh."
Lúc này dần dần có người phát hiện ra Tạ Phỉ, vội vàng đứng lên chào hỏi.
Tạ Phỉ hơi gật đầu, chảo hỏi.
Tầm mắt của anh dừng lại thật lâu trên người đàn ông vừa rồi tính chiếm tiện nghi của Tô Yên, ánh mắt thâm thúy, giọng điệu lạnh nhạt.
Hỏi: "Vai diễn của anh là nhân vật nào?"
Người đàn ông kia giật mình được quan tâm mà sợ hãi, vội vàng khom lưng trả lời: "Tôi diễn vai quản gia của Nghiêm phủ, hơn nữa, tôi cũng có vài phân cảnh được diễn cùng anh Tạ."
"Phải không?"
Ánh mắt thu hút lại lạnh nhạt, liếc nhìn người đàn ông kia một cái.
Khí chất của anh thuộc loại cấm dục, gương mặt anh nhìn rất tôn quý.
"Giờ thông báo cho anh một tin, vai diễn quản gia đã thay người."
Tô Yên ngước mắt, cười nhẹ nhàng ẩn ý nhìn anh một cái.
Tạ Phỉ mím môi.
"Vì sao chứ?! Anh Tạ, chuyện này không công bằng với tôi...Tôi cũng không đắc tội anh mà!"