Giọng điệu nói chuyện của người nọ, cố tình nhằm về phía Tô Yên. Tô Yên cùng Từ Tiểu Bình đang di chuyển đồ vật, không có phòng bị, dưới chân vấp một cái, lập tức cả người lẫn vật đều ngã xuống.
"Cẩn thận——"
Trước mắt trời đất quay cuồng, Tô Yên nhắm mắt chờ đợi đau đớn xuất hiện.
Một bàn tay to đỡ hông cô, tay kia thì kéo lấy cánh tay cô, trực tiếp lấy tư thế bảo hộ mà ôm cô vào lòng.
Một mùi hương mát lạnh như hương tùng hòa trộn với mùi kem cạo râu thoang thoảng, không nồng lắm nhưng lại có thể khiến cho người ta an tâm một cách kỳ lạ.
"Anh Tạ."
"Anh Tạ đến đây từ lúc nào vậy?"
"Chào Anh Tạ..."
Trong phút chốc, nơi vốn không có người hỏi thăm bỗng dưng trở nên sôi động hẳn lên.
Tô Yên nhịn không được mà "xùy" một tiếng, bàn tay nhỏ mềm mại tự nhiên chống lên trên cánh tay của Tạ Phỉ.
Trần An nhìn Tô Yên mà líu lưỡi, tuy ngay từ đầu đã biết cô đóng thế thân lõa thể cho Ôn Ngọc.
Nhưng——
Nghe nói là một chuyện, chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Nhìn làn da trắng hồng mịn màng kia, mái tóc dài đến eo, tự nhiên buộc thành đuôi ngựa phía sau đầu, mặc trên người bộ váy liền có màu sắc nhẹ nhàng, thật sự là Tô Yên?
Sự thay đổi này, còn phóng đại hơn gấp trăm lần so với thay da đổi thịt!
"Đứng lên đi, cô ngã có đau không?" Trần An tuyệt đối không thừa nhận, lúc bọn họ vừa vào đây, rõ ràng khoảng cách đến chỗ này còn cách một khoảng khá xa đâu.
Nhưng lúc Tô Yên sắp ngã thì Tạ Phỉ vốn đang an tĩnh nhìn chăm chú bên này thì nháy mắt thân thể anh đã hai ba bước vọt qua chỗ Tô Yên.
Trước lúc Tô Yên té ngã đã ôm cô vào lồng ngực mình.
Đến cùng anh của anh ta có ý gì đây?
Người luôn ôm khư khư ý định giữ mình trong sạch đâu? Người vẫn luôn tự nhủ sẽ thủ thân như ngọc đâu? Người bị chứng sạch sẽ nghiêm trọng bây giờ ở nơi nào rồi?
Anh đã đi đâu rồi? Bị chó ăn rồi sao?
Nhìn xem! Nhìn xem!
Giờ vẫn còn ôm kìa!
Trần An kéo Tô Tiểu Bình - người không được may mắn như Tô Yên dậy, mắt nhìn đến vết thương chảy máu trên lòng bàn tay cô do bị trầy, lắc đầu thở dài.
Trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác may mắn, may là người ngã không phải là Tô Yên.
Nếu không, lấy bộ dáng nũng nịu giờ của cô, có khi té vỡ đầu chảy máu cũng không biết chừng?
Tạ Phỉ nghe được tiếng cười nhẹ ý vị kia của Tô Yên, hạ mắt liếc nhìn cô một cái.
Lúc này, ngay cả đạo diễn cũng đến đây rồi.
Tô Yên nhàn nhạt đẩy cánh tay của Tạ Phỉ ra, đứng vững, nói: "Cảm ơn."
Cứ như vậy thôi?
Tạ Phỉ gật đầu.
"Tạ Phỉ, sao cậu tới sớm vậy? Không phải nói đang bị kẹt xe trên đường ư? Còn đứng hết ở đây làm gì vậy?"
Lúc này Ôn Ngọc cũng đi tới, chỉ là không biết vì điều gì mà không ai chú ý đến cô ta.
Lực chú ý của mọi người lúc này đều tập trung trên người Tô Yên cùng Tạ Phỉ.
Cô ta cắn môi dưới, tiến lên phía trước chủ động xin lỗi.
"Thật xin lỗi anh Tạ, là trợ lý của em không chú ý, tay chân vụng về lỡ đụng vào họ, có bị thương chỗ nào không, tiền thuốc men em sẽ chi trả."
Mọi người nhìn Ôn Ngọc, lại nhìn Tô Yên.
Trong lòng đều có suy nghĩ riêng của mình.
Nhưng, quỷ mới tin là không cẩn thận đụng vào.
Sự xung đột của hai người này đã có từ rất lâu!
"Ồ?"
Giọng nói đặc thù của Tạ Phỉ mang theo cảm xúc có chiều hướng khá lạnh lùng.
Anh khẽ nhếch cánh môi, an tĩnh đứng thẳng một bên. Lời nói phát ra lại khiến cho người ta không có chốn dung thân.
"Hình như cô xin lỗi nhầm người rồi? Người bị thương là hai cô gái này, không phải tôi."
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh, hơi nâng lên nhẹ nhàng chỉ vào hai người Tô Yên và Từ Tiểu Bình.
"Còn có, đoàn phim không còn người sao? Nếu như thật sự nghèo đến mức để cho hai cô gái thu dọn đạo cụ thì nói cho tôi biết sớm chút, tôi có thể giảm tiền cát xê xuống, coi như đang làm từ thiện, như thế được không?"