Đã hai năm kể từ khi Tô Yên biến mất trước công chúng, ai có thể nghĩ rằng hai năm sau, cô sẽ dùng loại vai diễn đặc thù như thế để lên hot search?
"Thật quá đáng, đừng để chị điều tra ra đứa nào đã hại em! Chuyện này nếu không có thủy quân dẫn đường, sẽ nổi lên nhanh như vậy sao?"
Giờ tất cả mọi người đều biết Tô Yên đắm chìm trong trụy lạc, còn trực tiếp đi lên con đường thoát tinh.
"Có thể nắm bắt tin tức nhanh như vậy, chị Vương, chị nghĩ còn ai trồng khoai đất này nữa?"
Tô Yên nhẹ giọng cười, ánh mắt lại dần lạnh lẽo.
Trước kia nguyên thân bị khi dễ như thế nào, cô không quan tâm, đó là do nguyên thân quá yếu đuối, ngu ngốc.
Nhưng mà giờ, Ôn Ngọc leo lên đầu cô ngồi còn chưa đủ, còn muốn một chân đạp cô xuống đầm lầy, để cô vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.
"Ôn Ngọc——"
Vương Mẫn buột miệng thốt ra, biểu tình của chị trở nên dữ tợn.
Ở trong lòng mắng cô ta mấy trăm lần.
Tô Yên chỉ dặn dò Vương Mẫn, "Chị Vương, chị không cần phải xen vào chuyện này, nếu Ôn Ngọc đã thích chơi đùa mánh khóe kiểu này thì cứ để cô ta từ từ chơi, chị giúp em chú ý tin tức bên phía đạo diễn Vương, chỉ cần chắc chắn vai diễn này không bị người khác cướp là được."
Vương Mẫn thật sự rất khó hiểu đối với quyết định của Tô Yên.
"A Yên, rõ ràng là con tiện nhân kia đang hạ nhục em, để em biết khó mà lui. Sao em còn kiên trì muốn ở lại? Tình trạng giờ đã thành ra như vậy, chờ tới đoàn phim, em phải đối mặt với chuyện này sao bây giờ?"
Thân phận của hai người đã từng khác nhau một trời một vực, hiện tại lại hoán đổi cho nhau, Ôn Ngọc biến thành minh tinh đi tới đâu cũng có người săn đón. Mà Tô Yên, đi đến đâu cũng bị mọi người xua đuổi đánh đập.
Vương Mẫn đau lòng, bây giờ thậm chí chị còn hoài nghi rằng hai người kiên trì lâu như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai.
"Chị Vương, tin tức cũng đã truyền đi, giờ chúng ta muốn rút lui không phải đã muộn rồi sao? Theo tình hình hiện tại, dù cho phía trước là núi đao hay chảo dầu, chúng ta cũng phải cắn răng mà đi."
Tô Yên trực tiếp phá hủy tất cả đường lui, ngoài tiến lên phía trước thì họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Mặt khác, vai diễn của bộ phim này cũng là con đường tốt nhất để công lược Tạ Phỉ không phải sao?
Biết Tô Yên nhất định sẽ không thay đổi quyết định của mình, Vương Mẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý. Trước tiên cô liên hệ với đạo diễn Vương Sùng mau chóng ký kết hợp đồng hoàn tất.
Còn Tô Yên, cô đăng nhập Weibo, vui vẻ nhìn những bình luận liên quan đến cô.
Muốn cô nói thì cô phải tự mình làm.
Dù bị hãm hại thì đã sao? Bị vứt bỏ thì như thế nào?
Đến cả chết cô còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ bị nhục nhã, sợ bị sa đọa sao?
Nếu như nguyên thân thật sự muốn báo thù, liều mạng đánh cược tất cả những gì còn lại với Ôn Ngọc, ngược lại sẽ có rất nhiều người nguyện ý giúp cô.
Nói cho cùng đều là do nguyên thân đang trốn tránh hiện thực mà thôi.
Giờ để lại cục diện rối rắm này cho Tô Yên thu dọn.
Sau khi chuyện này được đẩy lên hot search, gương mặt của Tô Yên lại lần nữa xuất hiện trước công chúng.
Về chuyện này, ngược lại cô phải cảm ơn Ôn Ngọc, có lẽ sau khi cô ta nổi tiếng quá thuận lợi đã quên mất một câu là: Dù nổi lên nhờ tai tiếng đi nữa thì phải công nhận đó cũng là nổi.
Hiện tại, Weibo của Tô Yên, lượng người chú ý đã vượt qua năm trăm vạn.
Chỉ sợ rằng hơn nửa số đó đều đang mắng cô.
Nhưng đối với Tô Yên thì chuyện này không sao cả, cô không quan tâm đến khu bình luận, cứ để cho bọn họ mắng thoải mái.
Mỗi ngày cứ như thường lệ, đến phòng tập thể hình rèn luyện, đã vài ngày không thấy Tạ Anh, Tô Yên biết rõ, thân phận của cô không giấu được nữa rồi.
Nếu bởi vì chuyện này mà Tạ Anh quyết định tuyệt giao với cô, Tô Yên cũng không cảm thấy khổ sở.
Sau khi tập xong, Tô Yên chụp một bức ảnh, đây là lần đăng weibo đầu tiên của cô sau hai năm.
Tô Yên v: Đã lâu không gặp.
【Hình ảnh】