Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 72: Nữ minh tinh tai tiếng và ảnh đế cao lãnh




Tuy cô cười khẽ nhưng Vương Mẫn lại cảm thấy như cô đang khóc.

Cái giọng nói điềm nhiên nhẹ nhàng này lại mang theo dũng khí kiên định không tầm thường, làm cho hốc mắt Vương Mẫn cũng đỏ lên theo.

Chị cắn răng, "Tiện nhân này, sớm muộn cũng sẽ có ngày——"

Vương Mẫn không nói hết, nhưng mà hai người đều hiểu.

"Vậy em đến đây đi, vừa hay hôm nay đạo diễn Vương Sùng rảnh, trước tiên phải phỏng vấn, ông ta gật đầu thì vai diễn thế thân này mới chính thức thuộc về em."

Khi nào mà ngay cả vai diễn thế thân cũng có người tranh đoạt với cô?

Lúc vinh quang trước kia, sợ là không ai dám tưởng tượng tình cảnh này đi.

Sau khi Tô Yên đồng ý, lập tức nói với Tạ Anh một tiếng: "A Anh, mình có việc phải đi trước, ngày mai gặp lại."

"Gấp như vậy, có chuyện gì sao?" Tạ Anh sửng sốt, ngay lập tức không có động lực để kiên trì.

"Đi thử vai." Tô Yên cười cười.

Mặc áo khoác của mình.

Liền thấy ánh mắt sáng lên của Tạ Anh: "Thử vai? Mình có thể đi xem cùng bạn không?"

Lại nói tiếp, tuy rằng anh mình là ảnh đế, nhưng cô rất ít khi tới đoàn phim xem. Bởi vì Tạ gia che chở bảo vệ cô rất tốt, ngay cả fans trung thành của Tạ Phỉ cũng không biết bộ dáng em gái anh ra sao.

"Mình sẽ không quấy rầy bạn."

Tô Yên cười mỉm, xoa đầu cô, "Bạn còn nhỏ, môi trường ở đó không thích hợp với bạn."

Cô đang nói sự thật, thật sự là thiếu nhi không nên xem.

Sau khi tạm biệt Tạ Anh, trước hết Tô Yên ghé qua nhà mình, tắm rửa thân thể sạch sẽ, đổi một bộ quần áo khác, vừa kịp lúc Vương Mẫn tới đón cô.

Bên kia, sau khi Tô Yên rời đi, Tạ Phỉ bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

Anh nhíu mày, "Tìm được rồi? Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ qua đó."

Lúc đề cập đến công việc, anh luôn rất nghiêm túc.

Đường Vũ gọi anh lại, "Gấp như vậy, có việc ạ?"

"Ừm, công việc của đoàn phim."

Tạ Phỉ khẽ gật đầu, bước chân nhanh không ngừng về phía cửa.

"Hừ, đồ cuồng công việc!"

Lúc Tô Yên và Vương Mẫn đến nơi thì hoàng hôn đã buông xuống.

Trong đoàn phim đã mở đèn lớn, bận rộn tất bật.

Nhân viên vội vàng chuẩn bị bối cảnh, trên mặt đất giờ rất lộn xộn.

Vương Mẫn dẫn Tô Yên đến phòng nghỉ của đạo diễn, nghe được tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau lưng.

"Ây, kia không phải diễn viên chính Y Môn sao? Cô ta tới đây làm gì? Không lẽ là muốn quay lại giới giải trí?"

"Cô không biết sao? Không phải Ôn Ngọc đang tìm thế thân à? Cô ấy vẫn rất coi trọng hình tượng của mình, sao mà chịu hy sinh lớn như vậy chứ?"

Phải biết rằng bộ phim này có rất nhiều cảnh lộ liễu trên màn ảnh nha.

Vương Mẫn nghe được mà nắm chặt hai tay, cắn chặt môi, mới kiềm chế được việc xông lên tranh cãi với bọn họ.

Chỉ là đang tức giận, bỗng bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, Vương Mẫn quay đầu.

Thấy cô gái lộ ra khuôn mặt nhỏ, trong bóng tối lại càng thêm ôn nhu, dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, phong lưu vô hạn.

Có lẽ càng hấp dẫn ánh nhìn của nhiều người hơn so với Ôn Ngọc.

"Chị Vương, mấy năm nay không phải chị đã nghe rất nhiều những lời này sao? Coi như là bị chó cắn đi."

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm đã luyện thân thể thành đao thương bất nhập rồi.

"Em nói cũng đúng." Vương Mẫn hít sâu một hơi, đi đến gõ cửa phòng.

Cửa nhanh chóng mở ra, lộ một cái đầu, nhìn thấy là Vương Mãn và Tô Yên đến, trong mắt hiện lên tia khinh thường, không kiên nhẫn nói: "Tới rồi? Vào đi."

Vương Sùng nhìn thấy Tô Yên, trong mắt không nhịn được xẹt qua một tia kinh ngạc.

Hai năm không thấy Tô Yên, cô khác một trời một vực với những lời đồn thổi xấu xa của giới truyền thông. Làn da trắng hồng mạnh khỏe, khuôn mặt tinh xảo, quyến rũ.

Mỗi một cử chỉ đều làm động lòng người phong tình.

Nếu nói trước kia Tô Yên và Ôn Ngọc đều là Ngọc Nữ thuần khiết, thì hiện tại, cô chính là tầm phá kén chui ra trở thành một mỹ nhân cực kỳ quyến rũ.