Sự thay đổi của Tô Yên, Tạ Phỉ đều nhìn thấy.
Nhìn được trạng thái của cô càng ngày càng tốt, đã thoát ra khỏi cuộc sống u ám trước đó.
Anh đang đợi, chờ cô nói với Tạ Anh rằng cô muốn trở về giới giải trí, muốn tìm sự trợ giúp cô, nhưng mà mãi cho đến hôm nay vẫn không thấy cô nhắc đến một từ nào.
...
"A Yên! Ở chỗ chị giờ có một vai diễn, không biết là em có đồng ý đóng không?"
"Vai diễn gì?"
Khi Tô Yên kết thúc rèn luyện, đang cầm khăn lông lau mồ hôi, thở gấp đi tới một góc an tĩnh nghỉ ngơi.
Tầm mắt cô bất thình lình chạm đến một đôi mắt xanh thẳm đầy vẻ thâm thúy.
Cô khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Rồi sau đó ngoan ngoãn thu hồi ánh mắt, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
"Thế thân."
Vương Mẫn cảm thấy thật gian nan khi nói hai chữ này, nhưng càng gian nan hơn khi cô phải nói tiếp nội dung phía sau, "Kịch bản của bộ này là đạo diễn Vương Sùng chuẩn bị, chuẩn bị cuối năm nay dùng để tranh giải thưởng. Bối cảnh ở thời kỳ dân quốc phồn hoa, nữ chủ là J nữ, cho nên có rất nhiều đất diễn..."
Tô Yên nhướng mày, khác với sự khổ sở của Vương Mẫn, giọng nói của cô vẫn cứ nhẹ nhàng điềm đạm trước sau như một.
"Làm thế thân cho ai?"
Cô khá chú ý đến việc này.
"Ôn Ngọc——"
Vương Mẫn nhẹ giọng nói.
Tô Yên lập tức hiểu được vì sao mà Vương Mẫn thân là một người đại diện đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, bây giờ lại cảm thấy khó mở miệng. Thì ra là nguyên nhân này, Ôn Ngọc, đã từng có biệt danh là Tiểu Tô Yên.
Giờ Tô Yên đang trong giai đoạn khốn cùng, thành chuột chạy qua đường.
Mà nhân khí của Ôn Ngọc càng thêm thịnh vượng từ năm này qua năm khác, giờ đã là một minh tinh đẳng cấp của giới giải trí.
Cũng khó trách cô ta có thể lọt vào mắt đạo diễn Vương Sùng, được đóng phim của ông ấy, lấy thân phận Ngọc Nữ của cô ta, nếu quay bộ phim này, chắc chắn sẽ không có được sự yêu thích của fans.
Thế nhưng ông ấy lại luyến tiếc cơ hội năm nay.
Đây chính là cơ hội có thể đạt được giải thưởng!
Cuối cùng đành lấy lui làm tiến, tìm thế thân!
Tính cách của Vương Sùng là nếu đã tốt rồi thì sẽ muốn tốt hơn, cũng do nhìn trúng điều kiện ngoại hình của Ôn Ngọc, mới miễn cưỡng đồng ý. Nếu vẫn không tìm thấy thế thân hoàn mỹ, như vậy kết quả chỉ có thể, một là Ôn Ngọc rời khỏi, hai là cô ta tự mình diễn!
Vương Mẫn nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của Tô Yên ở đầu dây bên kia, cho rằng cô đang yên lặng cự tuyệt.
Chị cười khổ nói: "Chị biết chuyện này làm khó em, chỉ là chị cũng hết cách rồi, chị đã tìm đến rất nhiều người, nhưng không có đoàn phim nào chịu hợp tác với em..."
Lời của chị còn chưa dứt thì đột nhiên nghe thấy Tô Yên cười mở miệng nói.
"Vai diễn này, em nhận."
Giọng nói của cô thản nhiên, không tồn tại một chút bất mãn nào.
"A Yên em——" Vương Mẫn sửng sốt.
Sao một người có thể thay đổi lớn đến như vậy? Vai diễn kia là thế thân, là đóng thế cho người khác! Trong giới giải trí đây là loại bị khinh thường nhất, Tô Yên là người đã từng đứng trên đỉnh danh vọng. Giờ lại đi nhận loại vai diễn này, chẳng phải sẽ bị người ta nói rằng cô đã hết thời sao?
Sau khi phản ứng lại, Vương Mẫn ngay lập tức hối hận: "A Yên, là chị không suy nghĩ cẩn thận, chúng ta tuyệt đối không nhận vai diễn này được!"
Nếu như nhận viễn vai này mới thật sự là không xong.
"Không, chị Vương, chính như chị đã nói, những vai diễn đứng đắn sẽ không ai nhận em. Đây là bộ duy nhất, em đồng ý diễn thử, nếu như em từ chối, như vậy mới thật sự là không xong."
Tô Yên rũ mắt xuống, giấu đi sự lạnh băng nơi đáy mắt của cô.
"Cởi thì đã sao? Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, em đem quần áo đã cởi ra của mình, khoát lên thân thể một lần nữa."
Trong xã hội này, vốn chính là cười người bần chứ chưa bao giờ cười người phú cả.
Đạo diễn Vương Sùng cũng không phải là muốn hoàn thành bộ phim kia không, ông ấy là muốn bộ phim kia đoạt được giải thưởng. Cái cấp bậc kia là điều mà ông ấy hướng tới.
"A Yên..."
Vương Mẫn đau lòng nói: "Hay là chúng ta không quay lại nữa, bỏ đi thôi..."
"Chị Vương, người đó muốn hại chết em, chị cho rằng em không quay lại, người đó sẽ buông tha cho em sao?"