Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 207: Hoàng tử phi mạnh nhất




Sứ thần Đại Liêu sợ đến mức giật mình một cái, rũ mắt đối diện với cặp mắt chết cũng không nhắm lại kia.

Hắn ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng không dám tức giận.

Hắn ta biết, phàm là hắn ta dám lộ ra một chút vẻ giận dữ, giây tiếp theo, đối phương có thể rút đao chém đứt cổ hắn ta.

Nàng chính là tùy hứng và kiêu ngạo như vậy, dựa vào sự sủng ái của vua Nhân Cảnh đối với nàng, tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trừng phạt nàng.

Vua Nhân Cảnh đúng là càng nhìn Tô Yên càng thích, tính tình này của nàng, có vẻ như vô pháp vô thiên nhưng mọi việc đều có kết cấu.

Trước mặt sứ thần, dâng cho ông cái đầu của thái tử Đại Liêu, xem như ra oai phủ đầu với sứ thần nước địch, mạnh mẽ khắc ghi sự uy nghiêm không thể xâm phạm của Đại Yến vào trong lòng đối phương.

Hoặc là chết, hoặc là đầu hàng ——

Không có con đường thứ ba để chọn! Dám giở trò? Cái đầu trên bàn kia, chính là kết cục tốt nhất của các ngươi!

"Được được được! Ngươi muốn cái gì?"

"Yên Nhi!" Tô Triệt nhịn không được, ôm quyền mở miệng nói: "Hoàng Thượng, Yên Nhi không hiểu chuyện, ngài đừng nuông chiều nàng. Bảo vệ quốc gia vốn chính là bổn phận của chúng ta, ban thưởng hay không ban thưởng gì chứ?"

Tuy rằng trong lòng ông cũng cảm thấy kiêu ngạo vì Tô Yên, nhưng ông càng sợ công cao hơn chủ.

So với ban thưởng, Tô Triệt càng hy vọng nàng có thể bình an, không cần chịu sự nghi kỵ của đế vương. Nàng có thể nhận được sủng ái nhất thời, nhưng đến khi quốc thái dân an, quốc gia không cần đến nàng.

Nàng nên đi đâu?

Vua Nhân Cảnh than nhẹ, xua tay bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông một cái: "Tô Triệt! Đừng tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì! Hay là ngươi cho rằng, trẫm chính là hạng người trong mắt không chứa được quần thần tài năng? Đừng nói nữa! Ban thưởng này nhất định phải có!"

"Nha đầu, bản thân ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?"

Vua Nhân Cảnh dứt lời, không để ý đến Tô Triệt, trực tiếp mở miệng hỏi Tô Yên.

Tô Yên chờ một câu này mãi, nàng cong môi đỏ, đáy mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt.

Nghiêng đầu một chút: "Hoàng Thượng, cái gì cũng có thể sao?"

"Tất nhiên!"

Yến Nam Triều híp mắt, trái tim đập không ngừng trong lồng ngực, hắn ta mím chặt môi mỏng, không biết đang chờ mong cái gì.

"Vậy nếu thần muốn một vị hoàng tử thì sao?" Tô Yên cười khanh khách trở tay chỉ vào chỗ ngồi của các hoàng tử.

Nơi đó, Yến Phong Miên ngồi trên vị trí, rũ mắt thấp mày, an tĩnh hòa nhã.

Yến Nam Triều cùng với các huynh đệ còn lại, tất cả cũng ở đó.

"Yên Nhi! Câm miệng!" Huyệt thái dương của Tô Triệt liên tục co giật, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Ông biết ngay mà, nếu không làm ra việc gì đó, vậy còn gọi là Tô Yên sao?

Quả nhiên từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn không đổi được tính tình hỗn thế ma vương này!

"Ồ?"

Vua Nhân Cảnh cảm thấy hứng thú, ánh mắt ông thâm thúy, trong mắt lóe lên một chút ánh sáng.

"Vậy ngươi muốn vị hoàng tử nào?"

"Nhị điện hạ có được không ạ?"

Tô Yên vuốt ống tay áo, tự nhiên hào phóng nói: "Thật không dám giấu giếm Hoàng Thượng, thần vừa thấy Nhị điện hạ lập tức sinh lòng yêu mến, hoàng kim vạn lượng, ruộng tốt ngàn mảnh, cũng không so được Nhị điện hạ cười dịu dàng với thần."

"Khụ..." Động tác xoay tròn phật châu của Yến Phong Miên dừng lại một chút, bị câu nói làm người khác sợ chết không thôi của Tô Yên làm sặc, ho nhẹ một tiếng.

Chốc lát sau, hắn lại nhịn không được bật cười.

Ý cười nhợt nhạt, trong đôi mắt đen như mực chậm rãi lan ra.

"Khụ khụ khụ, nha đầu, ngươi xác định?!"

Ngay cả vua Nhân Cảnh cũng không ngờ tới sự lựa chọn cuối cùng của Tô Yên. Đặc biệt là lời nói của nàng, đã sớm biết tính tình nàng dứt khoát lưu loát.

Thích chính là thích, không thích chính là không thích.

Nhưng lời này, vẫn khiến người khác nghe xong không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Đương nhiên ngược lại ——

Lời nói như vậy, có bao nhiêu nữ tử muốn nói, lại không dám nói?

Các nàng đỏ bừng mặt, ngưỡng mộ nhìn chăm chú nữ tử áo đỏ đang đứng trong điện.