Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 2: Nam thần quá phúc hắc




"Bảo ông im ngay! Câm miệng!"

Tô Yên thật ra cũng chẳng phải người văn nhã gì, tuy rằng bản thân ở đỉnh cấp hào phú, bản lĩnh làm bộ làm tịch đúng là mười trên mười.

Mấy lời lăng mạ bình thường, cũng học không ít.

Từ nhỏ đã chẳng ai dám đụng một đầu ngón tay vào người cô, bây giờ vừa mới xuyên vào, đã bị nhéo một cái.

Tùy tiện cảm nhận một chút, thương tổn lớn nhỏ trên thân không ít, động đậy một chút đã khiến cô hận không thể về cõi cực lạc!

"Tiểu, tiểu tiện nhân, mày lật trời —— a!"

Tô Yên dẫm lên mặt người nọ, hung hăng đè nghiến.

"Đòi tiền?" Cô cười lạnh lẽo, ngồi xổm xuống đối diện với đôi mắt đục ngầu của người đàn ông trung niên.

Lúc này đối phương chảy máu mũi ròng ròng, vẻ mặt dữ tợn, giống như hận không thể gϊếŧ chết cô.

"Tô Yên! Con mẹ nó mày lật trời rồi? Còn dám đánh bố mày?! Mày giống y bà mẹ tiện nhân của mày, mày có tin tao cho mày..."

"Chát ——"

Tô Yên vung cho lão một cái tát, bàn tay cô dính máu, khiến cô vô cùng buồn nôn.

"Xưng bố mày với ai? Tiền của Tô Yên tôi muốn cầm là cầm à? Nói cho ông biết, từ nay về sau, đừng để tôi gặp lại ông, nếu không, tôi thấy ông lần nào là đánh ông lần đấy!"

Người đàn ông trung niên lăn trên nền đất, bụm lấy mũi, toàn thân co rút đau đớn.

Một cước kia của Tô Yên cũng đã giảm bớt sức lực, nhưng dưới một cú đó, e là xương mũi đã bị Tô Yên đạp gãy.

Cô bước tới cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua đồ vật nằm trên mặt đất.

Là một cái túi sách, trên đó còn in hình thỏ con ngu ngốc.

Cô xoay người, cầm lên khoác trên vai.

Rồi lại nhịn không được, đạp cho người nọ một phát.

Chờ ra đến cửa, trong đầu mới mang lên giọng nói của 04.

"Ký, ký chủ đại nhân..."

"Sao vậy?

Tâm tình Tô Yên vốn đang khó chịu, 04 như đứng trước họng súng vậy.

Cuộc đời cô sợ nhất là đau đớn, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần không phải bệnh sắp chết, cô sẽ cứng đầu không chịu đến bệnh viện tiêm truyền dịch.

Hệ thống mỹ nhân tóc vàng mắt xanh đứng đâu đó trong không gian hệ thống nói: "Ký chủ đại nhân, ngài làm vậy là không đúng, dựa theo giá trị quan nòng cốt của xã hội chủ nghĩa, đáng lẽ ngài ——"

"Sinh tử coi nhẹ, không phục thì làm?"

04: "... Nhưng mà ký chủ đại nhân, nếu ngài hành động như vậy, không giống với tính cách của nguyên thân. Một khi bị chủ thế giới nhận ra, ngài sẽ bị trục xuất ra khỏi thế giới này ngay lập tức."

Nghe vậy, Tô Yên bất nhã trợn mắt.

Ra cửa, bên ngoài là nội thành cũ, khắp nơi là quần áo đỏ đỏ xanh xanh phiêu đãng, thậm chí trên kệ cách đó không xa, còn treo mấy cái qυầи ɭóŧ.

Đồ bỏ đi bị tùy tiện chất thành một đống, một ngày nóng bức, tiếng ruồi kêu bên tai không dứt.

Hương vị đó, tuyệt đối kinh khủng!

"Vậy ngươi nói, nguyên thân là tính cách thế nào?" Tô Yên hỏi.

Những lời này như nhắc nhở 04, dù hắn tự xưng là hệ thống nhân tính hóa tiên tiến nhất hiện giờ, nhưng cũng không theo kịp hành vi không giống kịch bản của Tô Yên, số liệu bên trong có chút hỗn loạn.

Lúc nãy cũng kịp phản ứng, hắn nói khẽ: "Thật xin lỗi ký chủ đại nhân, ta đây sẽ truyền thâu trí nhớ của nguyên thân cho ngài, cùng với đầu mối chính trong cốt truyện của thế giới này."

Cùng lúc với giọng nói của 04, là một thứ gì đó, cứng rắn chen vào đầu Tô Yên.

Trong mắt người bên ngoài, cô giống như đồ ngốc vậy, đột nhiên dừng bước lại, dưới ánh mặt trời chói chang, cứng rắn phơi người suốt mười phút.

Mãi cho đến khi đỉnh đầu bốc khói, Tô Yên mới nghiến răng nghiến lợi đỡ lấy cái trán bị phơi nắng đến choáng váng, đi ra ngoài theo ký ức.