Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 149: Hoàng tử phi mạnh nhất




Tô Yên ôn nhu vỗ mặt nàng ta, cười như không cười nói: "Ta còn có thể càng ngọt, ngày khác lại thỉnh tỷ tỷ uống rượu, hiện tại ta có chút việc phải làm, đi vào trước."

Dứt lời, nàng đã không chút lưu tình đẩy Huệ Nương - người vừa bị nàng tán tỉnh rung động như mặt hồ gợn sóng, đi nhanh vào Mẫu Đơn đình.

"Ai —— cô, cô nương ——"

Huệ Nương vội quay người đuổi theo, Tô Yên nện bước cực nhanh, đảo mắt liền lên lầu.

Huệ Nương vừa vội vừa sợ nhưng trong đại đường người đến người đi này nàng ta biết đi đâu để tìm Tô Yên đây?

Tô Yên lên lầu, tùy tiện bắt một người, hỏi: "Nhạc Hồng Đào ở gian phòng nào?"

Nữ tử mặc một bộ áo váy, thân khoác lụa tím.

Bị Tô Yên làm cho hoảng sợ, chớp chớp mắt, ngơ ngác chỉ một vị trí.

"Cảm tạ."

Tô Yên lười nhác lộ ra tươi cười với nàng ta, mặt mày lưu chuyển, phong lưu vô tận.

Sau một lúc lâu.

Nữ tử mới ôm ngực, sắc mặt ửng hồng, "Đây, đây là công tử nhà ai, thế nhưng, thế nhưng lớn lên tuấn mỹ đến như vậy?"

...

"Rầm ——"

Khi cửa bị đá văng từ bên ngoài, ánh mắt mọi người trong phòng đều bị hấp dẫn nhìn qua đó.

Tóc đen áo hồng, cằm nhọn khiến dung mạo có vẻ như càng lãnh diễm.

Lông mi dài như cánh ve buông xuống, mặt mày mang vẻ kiêu căng cùng sắc bén, nhàn nhạt nhìn lướt qua mọi người trong phòng.

Lát sau.

Nữ tử cười khẽ ôm quyền, "Tô Yên thất lễ, thật không nghĩ tới Thất hoàng tử cùng Nhị hoàng tử điện hạ cũng ở đây, quấy rầy."

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng đã tìm một vị trí thoải mái hào phóng ngồi xuống.

Thuận tay còn kéo một mỹ nhân vào trong lòng.

Trong mắt Yến Nam Triều xẹt qua phiền chán, y nhíu chặt mày, hiển nhiên không tin lời Tô Yên nói.

Tô Yên với hình tượng cố chấp đã in sâu trong suy nghĩ của mọi người, nếu có thể làm người khác tin tưởng những lời nàng nói ra mới là lạ.

Ánh mắt Nhạc Hồng Đào lộ liễu, thân thể yểu điệu trong lòng đã lướt qua, tà khí cười cười, "Nha, Tô đại tiểu thư? Ngài đây là đi nhầm chỗ? Hay là đổi tính rồi? Ngài cũng biết Mẫu Đơn đình này là nơi nào chứ?"

"Chát ——"

Không ngờ rằng, y vừa dứt lời, một bạt tai đã rơi xuống mặt.

Mọi người ngẩn ra.

Các cô nàng bị gọi tới bồi rượu càng run sợ trong lòng.

Tô Yên lại coi như không có chuyện gì xảy ra, lười biếng thu hồi bàn tay trắng nõn thon dài, đặt trên môi thổi thổi.

Hàm ý nói: "Bao cỏ đều biết nơi đây là nơi tìm hoan mua vui, ngươi cảm thấy ta sẽ không biết sao?"

"Khụ..."

Trong phòng vang lên một tiếng ho rất nhỏ.

Nhạc Hồng Đào đã tức giận đập bàn đứng lên, trợn mắt nhìn về phía Tô Yên, "Tô Yên! Ngươi đang mắng ta là bao cỏ đúng không?!"

Bên mặt bị Tô Yên hung hăng tát một cái ban nãy của y đã sưng lên.

Nghe được lời chất vấn như kẻ ngu của y, Tô Yên thấp giọng bật cười, "Đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Bất quá ngươi cũng coi như có chút tự mình hiểu lấy."

"Tô Yên!"

Yến Nam Triều không thể nhịn được nữa, thấp giọng chất vấn, "Đừng náo loạn, ngươi lại muốn làm trò gì?"

Những người còn lại cũng sôi nổi trào phúng nhìn Tô Yên.

"Haha, Thất điện hạ, việc này không rõ rành rành là tới vì ngài sao?"

"Tô Yên ngươi cũng không chết tà tâm, thây cốt Tô lão tướng quân còn chưa lạnh, ngươi lại mặc một bộ hồng y, đây là đại nghịch bất đạo!"

Tô Yên mắt điếc tai ngơ, khẽ nhẹ một ngụm rượu gạo.

Lúc này mới không nhanh không chậm quay đầu, nhìn về phía Yến Nam Triều, trong mắt đầy châm biếm.

"Có phải Thất điện hạ quá tự dán vàng lên mặt mình không? Sao vậy? Ngài có thể xuất hiện ở chỗ này, ta thì không thể?"

"Ngươi ——"

Dưới khuôn mặt tuấn tú lạnh băng của Yến Triều Nam dần dần nhuộm màu phẫn nộ.

Mắt đen của hắn trầm lãnh, chăm chú nhìn Tô Yên.

"Đây không phải là nơi ngươi nên tới, mau cút ra ngoài cho ta!"