Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế

Chương 144: Hoàng tử phi mạnh nhất




Nước suối ấm áp, bao bọc lấy nàng từ mọi hướng. Một tiếng thở dài thoải mái tràn ra từ cổ họng của Tô Yên, nhíu lại lông mi bị hơi nước làm ướt, nhẹ nhàng tựa vào cạnh hồ làm bằng ngọc thạch.

Lười biếng nói: "Lại đây."

Lục Chi hiểu ý, cẩn thận quỳ xuống ngồi bên cạnh hồ, múc một gáo nước, đổ xuống đôi vai trắng nõn mượt mà của nàng.

Trước gương thủy ngân.

Mái tóc đen của nữ tử dài đến thắt lưng, trên người nàng khoác một cái áo choàng, lười biếng dựa vào trên trường kỷ (*).

(*) Trường kỷ hay còn gọi là tràng kỷ, là loại ghế dài truyền thống của Việt Nam và một số nước trong khu vực Đông Á, giống ghế sofa nhưng được làm bằng gỗ.

Từ tấm gương thủy ngân trong suốt, đang phản chiếu đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn của nữ tử. Nàng mặc áo choàng, lười biếng chống cằm, mái tóc đen xõa xuống mặt đất như tơ lụa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch phấn son lạnh lùng quyến rũ, một đôi lông mày rậm nhướng lên, đôi mắt phượng xinh đẹp có vòng cung tuyệt mỹ. Môi và mũi rất mỏng, không những không bớt đi nửa phần dịu dàng, mà ngược lại lại thêm vài phần anh khí (**).

(**) Anh khí: khí khái to lớn, hào khí, khí khái nam nhi.

Lục Chi đi đến lặng lẽ cầm quần áo, quỳ gối bên cạnh Tô Yên.

Nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, cẩn thận bị cảm lạnh."

Nghe thấy giọng nói, nữ tử uể oải ngáp một cái, áo choàng từ trên vai tuột xuống, lộ ra một mảng da thịt nhỏ trắng mịn không tỳ vết.

Tô Yên liếc mắt nhìn bộ quần áo mà Lục Chi đang cầm trong tay, chiếc váy hồng nhạt cùng áo ngắn màu trắng ở trên.

Tươi mát đáng yêu.

Nhưng ——

Tô Yên nhếch môi, nhìn gương thủy ngân nở một nụ cười mê hoặc chúng sinh. Nàng nhướng mày, mi mắt rũ xuống.

Mở miệng: "Đi, chuẩn bị cho ta một bộ hồng y."

Nàng sẽ cho tất cả mọi người ở Đại Yến đều biết, sự gợi cảm, đáng yêu trước kia, không đáng nói tới ——

...

Sau một lúc.

"Đại tiểu thư..."

Lục Chi ngơ ngẩn nhìn chằm chằm nữ tử đang mặc bộ đồ đỏ rực như lửa trước mặt, mái tóc dài lười biếng buông thõng sau lưng, cổ áo màu đỏ, một màu đỏ thẫm cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy, một màu cực kỳ bá đạo và mạnh mẽ.

Đai lưng tôn lên vòng eo thon thả của nàng dùng một tay đã có thể ôm hết, chiếc cằm tinh xảo hơi nâng lên, mí mắt mỏng rũ xuống, ánh mắt khẽ liếc, vô cùng phong tình.

"Nói."

Nhàn nhạt buông ra một chữ.

Lục Chi lại đỏ mặt, cảm thấy tim đập dữ dội, không chịu nghe theo sự sai khiến của nàng ta.

Giọng nói run run: "Đại, đại tiểu thư dường như đã thay đổi, không giống như trước kia."

"Phải không?"

Tô Yên lười biếng cười, xoay người bước ra ngoài.

Đang lúc Lục Chi cho rằng nàng sẽ không trả lời, đột nhiên nghe thấy nữ tử đã đi xa, nhàn nhạt buông xuống vài câu.

"Nếu như tâm ý của ngươi bị người ta tùy ý dẫm đạp dưới chân, ngươi cũng sẽ thay đổi."

"Tô gia nay đã không còn ai có thể chống đỡ, vậy thì để ta đến!"

Bước chân của Lục Chi dừng lại, lồng ngực như bị bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng như đang run rẩy.

Vào lúc đó, trong lòng nàng nảy lên sự đau lòng.

Tô gia bọn họ, đại tiểu thư luôn luôn được mọi người sủng ái trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng bị buộc phải đối mặt với hiện thực ——

Cũng không biết, nếu lão tướng quân còn sống, sẽ cảm thấy đau lòng như thế nào.

...

Một ngày sau.

Tô Triệt tỉnh lại.

Ông dựa vào thành giường, mặt mày tái mét, cánh môi khô bị chảy máu.

Nhìn đám người đông đúc chen chúc trong phòng, ông sang sảng cười to, vỗ chăn trêu chọc, "Đây là làm sao? Cả đám cứ gục mặt xuống, chẳng lẽ là không muốn ta tỉnh lại?"

Lời nói vừa hạ xuống, trong phòng một mảnh yên lặng.

Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Tô Triệt ho khan một tiếng, ngượng ngùng, cũng biết bản thân nói đùa quá trớn.

Từ thị là người đến cuối cùng, bà đang được tỳ nữ đỡ đến, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, rốt cuộc nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Lão gia ——"

Từ thị nghiêng ngã lảo đảo chạy tới, ôm chặt lấy Tô Triệt, khóc rống lên.

Dường như muốn trút bỏ những sự tủi thân cùng sợ hãi trong lòng những ngày qua.

"Đừng, đừng khóc, đừng khóc." Tô Triệt luống cuống tay chân, bàn tay to đầy vết chai dày cộm, lau khuôn mặt của Từ thị đến đỏ bừng, ông đau lòng muốn hỏng rồi, nhưng lại không giỏi nói lời an ủi.