Cảm thấy mất mặt, liền kéo cô xuống nước??
Tô Yên đương nhiên sẽ không lùi bước, cô vốn định trở về phòng, hôm nào lại mời Tạ Phỉ ăn cơm sau.
Nhưng lúc Ôn Ngọc gọi tên cô, Tạ Phỉ đã đi ra cửa phòng, từ từ nhìn về phía cô.
Người đàn ông thân hình cao lớn, trên tóc còn mang theo giọt nước. Khuôn mặt khi nhìn đến Tô Yên, biểu cảm tựa hồ nhu hòa hơn một chút, môi mỏng hơi cong: "Tìm tôi có việc gì?"
Con ngươi thâm thúy của anh nhìn về phía này, tròng mắt vừa đen vừa sáng.
"Không, vốn muốn hỏi anh có muốn đi ra ngoài ăn tối không. Nhưng nếu anh có việc, vậy hôm nào lại mời Tạ tiên sinh sau vậy."
Tô Yên tươi cười dịu dàng, chậm rãi nói.
Mời anh ăn cơm?
Tạ Phỉ thu mắt phượng, che khuất một tia sáng nơi đáy mắt.
Buổi chiều vì Hà Nguyên Tịch mà tâm trạng cảm thấy không thoải mái, bây giờ lại hơi hòa hoãn.
Anh mở miệng: "Được, chờ tôi một chút, tôi về phòng thay quần áo."
Dứt lời, bỏ qua Ôn Ngọc, xoay người trở vào phòng.
Ôn Ngọc chật vật đứng lên, không dám tin nhìn người trước mặt đang lạnh nhạt đóng cửa phòng lại.
Tức giận đến nỗi môi run lên.
Kết quả là cô ta còn không bằng một người thân bại danh liệt như Tô Yên phải không?!
Biết Tạ Phỉ muốn thay quần áo, Tô Yên định về phòng chờ.
Cô mới vừa xoay người, liền nghe thấy Ôn Ngọc nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
"Chị rất đắc ý đúng không?!"
Bước chân Tô Yên hơi dừng lại, cô hoàn hồn, mang theo vẻ mặt cười như không cười, hỏi: "Tôi đắc ý cái gì? Ôn Tiểu thư mắc chứng hoang tưởng bị hại à?"
"Ha, chị cùng lắm cũng chỉ là dựa vào gương mặt này câu dẫn đàn ông thôi. Chị thật sự cho rằng, lấy thân phận của chị, có tư cách ở bên cạnh thầy Tạ sao?"
Ôn Ngọc tức giận nói không lựa lời.
Khuôn mặt cô ta đỏ lên, trong mắt bùng lên một ngọn lửa. Đôi tay rũ bên người, gắt gao nắm chặt.
Nhưng mà, cho dù bị cô ta dùng những từ ngữ chanh chua nhất nhằm vào, mặt Tô Yên cũng không đổi sắc.
Chỉ là hơi nghiêng đầu, bỗng cười nhạo.
Trong mắt cô phảng phất mang theo sao trời, trong bóng đêm cực kỳ tỏa sáng. Gương mặt mang theo vẻ quyến rũ độc đáo, tuy Ôn Ngọc ghét cô, cũng không thể không thừa nhận.
Tô Yên ——
Càng xinh đẹp hơn so với trước kia.
Trong lòng cô ta dâng lên một nguy cơ lớn, nhìn Tô Yên bước thong thả tới chô cô ta, làn váy xòe rộng uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lúc bước đi giống như những cánh hoa nở rộ.
Bộ bộ sinh liên (*) ——
(*) Tưởng tượng giống như khi đi có hoa sen nở rộ dưới chân.
"Chị muốn làm gì?"
Ôn Ngọc còn tưởng cô thẹn quá thành giận.
"Không làm gì cả, tôi chỉ tò mò, người khác không biết, chẳng lẽ Ôn Ngọc cô cũng không rõ rốt cuộc người phụ nữ kia có phải tôi hay không ư?"
Tô Yên đi đến bên cạnh Ôn Ngọc, cười tủm tỉm sờ mặt cô ta.
Giọng điệu ôn nhu, giống như tình nhân nỉ non.
Con ngươi đầy hơi nước sáng tỏ của cô, ngập tràn ác ý, nhưng chỉ có một mình Ôn Ngọc có thể nhìn thấy.
"Chị, chị có ý gì ——"
Cổ họng Ôn Ngọc chua xót, thiếu chút nữa liền hỏi ra tiếng.
Đồng thời, trong lòng dâng lên khủng hoảng vô tận.
Cô đã biết ư? Cô muốn báo thù sao?
Trong lòng Ôn Ngọc lo sợ bất an, lại không kéo dài khoảng cách với Tô Yên.
Chỉ có thể bị động nhìn Tô Yên gần trong gang tấc, nhéo cằm cô ta, dùng giọng điệu ôn nhu ngọt ngào nhất nhưng lời nói lại làm cô ta khó chịu đến tận cùng.
"Người ngoài đều nói cô cực kỳ giống tôi, trả lại cho cô một cái danh hiệu, Tiểu Tô Yên?"
Tô Yên khịt mũi coi thường, cô híp đôi mắt đào hoa, cẩn thận đánh giá Ôn Ngọc. Ngón tay nhỏ dài dưới ánh sáng tối tăm, giống như bạch ngọc tốt nhất, không chút tỳ vết nào.