Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 73




Mặt ta không chút thay đổi mặc cho hắn mút ngón tay ta, trong lòng càng thêm phiền chán.

Hắn buông lỏng miệng, bên môi dính một chút vết máu, làm làn da càng thêm trắng nõn, khuôn mặt tuấn mỹ lan ra một cỗ tà khí, “Tốt lắm.”

Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Mạnh Thiểu Giác, ngươi đem ta phơi khô cũng kém không nhiều lắm.”

“A Lam.” Hắn vỗ vỗ hai má ta, lóng ngón tay mềm mại mà nhẵn nhụi, “Mấy ngày nay là ta có việc.”

“Việc?” Ta cười khẽ một tiếng,“Việc gì? Vội vàng thẩm vấn Vũ Văn Duệ?”

Hắn nheo nheo mắt phượng, con ngươi đen không rõ vui hay giận, “Ba ngày trước nàng còn có thể chuyện trò vui vẻ với ta, ba ngày sau nàng liền thiếu kiên nhẫn như vậy. A Lam, kiên nhẫn của nàng kém đi rồi.”

Thanh Nha đã lui ra, trong phòng chỉ còn ta với hắn. Ta không vòng vo với hắn nữa, nói: “Ta có tư cách gì so kiên nhẫn với ngươi?”

“Không tư cách?” Hắn cầm cổ tay ta, hơi hơi nắm chặt, “An Kha Lam, làm sao nàng có thể không có tư cách?”

Hắn một tay kéo ta vào lòng, con ngươi đen sáng quắc nhìn ta, đè nén giận dữ nói: “Lúc trước là ai bị bán vào Mạnh phủ vẫn một mực bình tĩnh? Là ai đối mặt với Tam Nhi khiêu khích vẫn nhàn nhã tự tại? Là ai ở trước mặt ta và Oánh Lộ không có một chút sợ hãi? Là ai trúng cổ vẫn ngạo mạn so chiêu, rõ ràng không xem ta là việc gì đáng lo ngại?”

Hắn từng chữ từng chữ nói:“Là ai ở trong cung đối mặt với hỗn cục như vậy vẫn không chút bối rối, trấn định tự nhiên đi cứu hoàng đế? Nàng từng kiên nhẫn như vậy, nay chỉ ba ngày liền nhịn không được?”

Ta không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm hắn.

“Hay cho một cái Vũ Văn Duệ.” Hắn châm chọc nói: “Không ngờ hắn có thể ảnh hưởng đến nàng như thế.”

“Mạnh Thiểu Giác.” Ta mở miệng, “Xưa đâu bằng nay, ta đã không còn là A Lam ngươi quen biết trước kia, ngươi cũng không phải là người ta đối mặt lúc trước, Mạnh đại thiếu gia.”

Hắn làm sao có thể nghe không ra ý tứ của ta, ánh mắt bỗng dưng lợi hại, sau đó không giận lại cười, “Nói rất đúng, nàng đã không còn là nàng trước kia.” Hắn đứng dậy, phủi phủi tay áo cười nói: “Ta còn một số việc muốn làm, đi trước một bước.”

Ta nhìn bóng dáng hắn rời đi đột nhiên nảy sinh một trận vô lực. Vũ Văn Duệ, tâm tình lúc trước ngươi đối mặt với chuyện ta mất tích, đại khái bây giờ ta đã có thể hiểu.

Loại cảm giác này thật sự là...... Thật sự là tệ hết biết rồi.

Ngày đó Mạnh Thiểu Giác đi rồi lại bắt đầu mất tăm, chỉ là so với mấy ngày hôm trước, tình hình bây giờ lại có chút bất đồng. Mấy ngày trước hắn trực tiếp đem ta ném qua một bên, mấy ngày nay ngày nào cũng tặng ta này nọ.

Ta chỉ lạnh lùng nhìn bọn hắn đem thứ này thứ nọ chuyển vào phòng ta, không nói một câu.

Thanh Nha đối với điều này hơi có chút bất mãn, luôn ở một bên nói thứ này thứ kia cái gì cái gì đó, có bao nhiêu đáng quý, sau đó kinh ngạc tán thưởng một trận, dường như muốn ta mở miệng nói cái gì đó mới vừa lòng.

Bọn hạ nhân lại lần nữa đem tới một đống đồ tiến vào phòng, ta vẫn làm như không thấy, nàng nhịn không được.

“Tiểu thư.” Nàng đến trước mặt ta, giống như dâng vật quý xòe ra một chén ngọc kỳ lân, “Người xem này, nghe nói đây là nam cương hàn ngọc làm thành chén, trên đời chỉ có một cái.”

Ta ngay cả mí mắt cũng không động, “Ừ.”

Thanh Nha dừng một chút, cười meo meo nói: “Ta còn nghe nói cái chén này a, mùa hè uống rược trong cốc sẽ biến lạnh, mùa đông lại trở nên ấm, nhưng cũng nguy hiểm.”

Ta thản nhiên đáp: “Ừ.”

Thanh Nha nhẫn nhịn, trở về đổi một quyển sách cầm lên, “Tiểu thư người xem, quyển [ Mạc thượng mộc] này chính là sách hiếm trong dân gian, công tử tìm hồi lâu mới ra, hơn nữa còn tự mình cầu người mới được a!”

Ta vẫn như trước nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ ngẩn người, “Ừ.”

Nàng vừa cười vừa hỏi: “Tiểu thư, công tử đưa tới nhiều thứ như vậy, người hình như không thích đúng không?”

Ta nói: “Ừ.”

Thanh Nha trầm mặc một hồi, đột nhiên đôi mạnh quyển sách kia xuống bàn, tức giận nói: “A Lam, rốt cuộc chuyện gì xảy ra với ngươi?”

Ta thu hồi tầm mắt nhìn Thanh Nha, “Hả?”

Thanh Nha nhíu mày, bất mãn nói: “Ngươi có biết vì những thứ kia công tử phải mất bao nhiêu sức lực mới tìm được không, nhưng vì sao ngay cả liếc một cái ngươi cũng không thèm liếc, càng không nói đến việc ngươi không thèm để tâm đến tâm ý của công tử!”

Ta nhíu mày, “Thì sao?”

Nàng tiếp tục nói: “Ân oán của ngươi và công tử ta không biết, ta chỉ biết lúc ngươi ở Mạnh phủ công tử chưa từng bạc đãi ngươi. Ta theo bên người công tử nhiều năm như vậy, có bao giờ thấy hắn sủng một nữ tử nào như vậy đâu? Ta biết ngươi là công chúa Vân Di, thân phận tôn quý, nhưng công tử nhà ta cũng không phải nam tử tầm thường. Sau khi chúng ta trở về Vân Trạch, công tử tuy rằng không nhắc đến ngươi, nhưng lại bảo ta chuẩn bị một căn phòng bài trí giống như đúc căn phòng lúc ấy ngươi ở qua. Công tử không cho bất luận kẻ nào tiến vào phòng kia, chỉ có lúc say rượu mới tự mình đi vào.” Nàng càng thêm kích động, “Có lúc ta ở ngoài cửa chờ công tử, lại nghe thấy công tử luôn miệng gọi tên ngươi...... A Lam, mặc kệ công tử đã làm gì, ít nhất mảnh tâm ý này của hắn đối với ngươi là thật!”

Ta rũ mắt, Thanh Nha nói Mạnh Thiểu Giác hình như đối với ta có tình cảm đặc thù sâu sắc, nhưng mà...... như vậy thì sao?

“Thanh Nha.” Ta cầm lấy quyển [ Mạc thượng mộc] kia, chậm rãi lật vài tờ, nói: “Quyển sách này, đối với ngươi mà nói là hiếm, là bảo bối khó có được.” Ta lại đem quyển sách kia khép lại, ném rất xa qua một bên, “Nhưng lúc ta không muốn xem nó, nó chính là một quyển giấy phế.”

Đồng tử Thanh Nha co rút lại, sau đó cắn răng nói:“A Lam, ta thực thay công tử cảm thấy thật đáng buồn! Thế mà lại thích một ngươi vô tâm như ngươi!”

Ta bật cười, nàng thay Mạnh Thiểu Giác cảm thấy đáng buồn? Ta đây tại sao không thể bi?

Ta ở Mạnh phủ tùy ý một đoạn thời gian, đổi lấy là bị hắn hạ cổ lợi dụng. Lúc hắn là Mạnh Thiểu Giác tâm tính thiện lương thì chính là thích ta, nhưng lúc lòng dạ độc ác có thể không lưu tình chút nào lợi dụng ta, so sánh như vậy, rốt cuộc ai mới là người đáng thương? Lại càng không nói đến chuyện ngay lúc ta và Vũ Văn Duệ sắp rời khỏi hắn lại xuất hiện, bắt Vũ Văn Duệ nhốt ta, cho dù ta không bị khảo vấn tra tấn, nhưng như vậy có nghĩa là ta phải vui mừng với tình hình bây giờ sao?

Chính hắn gieo nầm cây đắng, dựa vào cái gì mà muốn thu được trái ngọt?

Ta không hề để ý nàng, tiếp tục không để ý đến chuyện bên ngoài.

Vũ Văn Duệ, nói cho ta biết, ta phải làm thế nào mới có thể giúp ngươi.

Giữa trưa bảy ngày sau, ta nằm trên giường nhỏ dị thường phiền chán, mặc kệ nằm tư thế nào ta cũng không thể ngủ được. Ta hung hăng cắn răng, không chịu được lấy tay đấm vào giường, hận không thể đem nó đập vỡ thành từng mảnh, nên đấm làm sao thì cứ đấm.

Hồi lâu sau rốt cuộc ta cũng dừng động tác ngây thơ này lại, trong lòng lại có từng đợt hốt hoảng.

Ta vậy mà...... muốn khóc.

Nhưng vì sao ta lại muốn khóc?

Ta không biết.

Ta vươn tay nhìn lòng bàn tay mình, bên trên dường như đang có mạch tình cảm chảy dài xao động, có phải đại biểu cho ta đã có thêm một đoạn cảm tình sâu sắc nữa hay không?

Cho nên, Vũ Văn Duệ, ngươi không được có việc gì.

Có người gõ cửa, giọng nói từ tính vang lên: “A Lam, ta vào đây.”

Hắn đẩy cửa ra, quần áo xanh ngọc đẹp đẽ quý giá mà xa xỉ, trên mặt tuấn mỹ tràn đầy ý cười. Hắn ôm cái gì đó lông xù đến gần, cười nhìn ta nói: “Nàng xem xem, ta mang đến cho nàng cái gì này.”

Ta đứng dậy, nhìn con hổ con đang run rẩy trong vòng tay hắn, trong mắt có một loại trẻ con muốn lấy lòng người.

Hắn gãi gãi lỗ tai hổ con, xem nó lộ ra vẻ mặt đáng thương tội nghiệp, “Tiểu tử rất đáng yêu này mới sinh không lâu đâu.” Hắn đem hổ con đưa cho ta, nói: “Nàng ôm một cái đi, tiểu tử này rất mềm, ôm thực thoải mái.”

Ta chỉ thản nhiên nhìn hắn vươn tay, không làm động tác gì.

“A Lam.” Môi mỏng của hắn vẫn cong lên rất đẹp, “Đây là quà sinh nhật ta tặng cho nàng.”

Ta ngẩn người, quà sinh nhật? Thì ra hôm nay đã là sinh nhật của ta? Ta cười khổ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả sinh nhật của chính mình ta cũng quên mất.

“A Lam.” Hắn đem hổ con đưa vào lòng ta, “Nàng sẽ thích nó.”

“Ta không cần.” Giọng nói của ta nghe thực cứng ngắc, “Mạnh Thiểu Giác, ta không cần những thứ ngươi đưa tới, mời ngươi không cần lo lắng nữa.”

Mắt phượng hẹp dài híp lại, ý cười vẫn hoà thuận vui vẻ nói: “Sao vậy? Nàng không thích những thứ đó sao? Ta lập tức gọi người bỏ đi hết, ngày mai lại đem thứ khác lại đây.”

Ta nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn đột nhiên cảm thấy thực gai mắt, “Ta nói ta không cần những thứ ngươi đưa, bất kể là cái gì.”

“A Lam.” Tay hắn vỗ vỗ mặt ta,“Không cần tùy hứng.”

Ta đẩy tay hắn ra, trịnh trọng nói: “Mạnh Thiểu Giác, không cần giả vờ với ta, ngươi biết ta muốn cái gì.”

“A?” Hắn lười biếng nhướng mày, “Nàng muốn cái gì?”

Ta nhìn chằm chằm hắn, “Vũ Văn Duệ ở đâu.”

Trong mắt hắn hiện lên tia sáng lạnh, bên môi vẫn cười, “A Lam, nàng lo lắng cho hắn như vậy sao?”

Ta không né không tránh, “Đúng.”

Độ cong bên môi hắn giảm xuống, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lại, “An Kha Lam, nàng không cần thành thực như vậy.”

“Ngươi nói đúng, ta quả thật lo lắng cho hắn, hơn nữa lo lắng sắp phát điên lên rồi.” Ta không để ý sắc mặt hắn càng ngày càng kém tiếp tục nói: “Ngươi thắng, so với ta ngươi kiên nhẫn hơn nhiều.”

“Tốt lắm.” Rốt cuộc hắn cũng không tươi cười được nữa, hung hăng ném con hổ con xuống đất, tùy ý để hổ con phát ra tiếng nức nở đáng thương, “Nàng muốn biết hắn ở đâu, có thể, ta mang nàng đi gặp hắn.”

Hai tay dưới áo nắm thật chặt, nghe hắn áp đến bên tai ta nói thêm: “Nhưng mà, nàng đừng hối hận.”

Không, ta sẽ không hối hận.

Ta chỉ muốn gặp hắn một lần, tìm lại dũng khí mình nên có, không hơn --