Nắm Tay Người, Kéo Người Đi

Chương 46




Đối với chuyện bảy năm trước du hành đến Tề Vân Sơn, ta không thể không nói là ta không hề có ấn tượng gì với hắn, có thể nói…thật sự là…một chút ấn tượng cũng không có. Chuyện duy nhất ta ghi tạc vào đáy lòng chính là, ngày ấy ta phát hiện ra Vũ Văn Tu không phải là Vũ Văn Tu. Cũng có lẽ vì chuyện này gây ấn tượng quá mạnh với ta, cho nên ta vô thức bỏ qua mấy chuyện khác.

Nhưng hôm nay liên hệ lại thì ta đã nhớ ra rồi. Ngày đó ta còn gặp hai thằng nhóc thú vị, một cái là rau xanh non nớt mềm mại, một cái chính là một đứa nhỏ mù tính tình nóng nảy. Ngày ấy đối với ta mà nói chỉ là một ngày bình thường giống như ngày ngày đêm đêm mà ta từng trải qua. Nhưng không ngờ, bây giờ, sau rất nhiều năm ta lại gặp lại một trong hai người đó. Mà người kia bây giờ đã trở thành một nam tử tuấn lãng vĩ đại, hoàn toàn khác hẳn với thằng nhóc mù thấp bé mà ngang ngạnh trong trí nhớ của ta.

À không, có lẽ có vài thứ vẫn không thay đổi, ví như xúc động, ví như bá đạo, ví như ngay thẳng.

Ta nghĩ đến Hạ Liên Thần, sau khi hắn trưởng thành lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn là ở hoàng cung Vân Di. Hắn dịch dung thành sứ thần đến Vân Di, liên hợp với Vân Trạch muốn đối phó Vân Di. Lúc ấy ta chỉ cảm thấy ánh mắt sứ thần này sắc bén không giống ánh mắt mà người thường nên có. Về sau, lúc Vũ Văn Duệ vạch trần, ta mới biết hắn là hoàng đế Vân Chiến. Sau đó nữa là ta bị hắn bắt nhầm đến Vân Chiến, trở thành tiểu thái giám bên người hắn, bị hắn hết kêu lại hét chỉnh một phen, sau cái “sự kiện bể đầu” kia mới dành được chút nhân quyền.

Ta nghĩ đến mấy ngày trước, hắn hỏi ta bảy năm trước có đi Tề Vân Sơn không. Liên hệ với điều hắn nói vừa rồi “nàng chẳng thay đổi là mấy so với trước kia”, a a, thì ra thằng nhãi này đã sớm khẳng định ta là A Đấu năm ấy hắn gặp?!

Nghĩ đến đây, ta không khỏi nở nụ cười. Khi đó ta thuận miệng nói ta là “cung nữ của hoàng tử thứ mười ba Vân Di quốc”, nói không chừng đã khiến hắn mất một phen công phu. Thì ra khi còn bé ta đã chỉnh tiểu tử này một phen rất tốt, thật sự là lòng dạ hả hê a!

Nhưng năm đó thị lực của Hạ Liên Thần mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, mà nay, hai mắt hắn lại sáng ngời khí thế cao ngạo, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Ai~, hoàng cung nơi này, bí mật thật sự nhiều lắm.

Sau khi mất một đống thời gian cùng Tiểu Thuận Tử mang điểm tâm về, ta nghĩ, Hạ Liên Thần đối với đồ ăn thật đúng là kén chọn. Mấy ngày trước, hơi khó chịu một chút hắn liền đuổi vài đầu bếp. Bây giờ đầu bếp mới đến hắn lại bảo ta mỗi ngày qua đó chọn điểm tâm cho hắn. Vừa ý thì có thưởng, không trúng ý liền đuổi tên đầu bếp tội nghiệp kia -- ngươi nói, đây là chuyện gì?

Bỏ sự bá đạo của hắn qua một bên thì Hạ Liên Thần cũng rất giống thằng nhóc mù mà ta đụng phải năm đó, làm bậy, thú vị.

Ta cùng Tiểu Thuận Tử đang đi tới phía trước, đột nhiên một lão nhân râu trắng xuất hiện. Nhìn hắn cầm hòm thuốc ta đoán đây chắc là thái y. Tiểu Thuận Tử tiến lên cười nói: “Nô tài khấu kiến Trần thái y, thái y đi gặp hoàng thượng sao?”

Trần thái y sờ sờ râu, “Thì ra là Thuận công công, công công nói đúng, lão phu đang muốn đi gặp hoàng thượng.”

“Vừa hay, nô tài cũng muốn đi nơi đó.” Tiểu Thuận Tử cười tủm tỉm, sau khi nói xong liền chỉ vào người ta: “Đây là công công mới tới, Tiểu Lam Tử, mấy ngày gần đây hầu hạ bên người hoàng thượng.” Hắn lại nhìn ta nói: “Tiểu Lam Tử, vị này là Trần thái y ở thái y viện.”

Ta cười nói: “Tiểu Lam Tử khấu kiến Trần thái y.”

Trần thái y không nói lời nào, cao thấp đánh giá ta một phen, ý vị thâm trường nói: “Tiểu Lam Tử công công thật tuấn tú.”

Ta nghe ra vài thứ trong lời nói của ông ta, Trần thái y này chắc đã nhìn ra ta là nữ. Nhìn ra thì thế nào, ta đây nhận hoàng lệnh bắt phải nữ phẫn nam trang, ta sợ ai?

Hừ, ai ta cũng không sợ.

Sau đó, ba người chúng ta cùng đi. Thỉnh thoảng Tiểu Thuận Tử tìm chút đề tài bắt chuyện với Trần thái y, ta chỉ trầm mặc nghe bọn họ nói chuyện. Chắc Tiểu Thuận Tử muốn tạo không khí thân thiện cho nên hỏi toàn mấy thứ gì đó vớ va vớ vẩn, chẳng có câu nào là ta muốn nghe. Cũng đúng, hắn cũng không thể hỏi “Thái y, người đi xem bệnh gì cho hoàng thượng vậy?”

Việc này a, vẫn là phải dựa vào chính mình thôi.

Sau khi đến ngự thư phòng, mọi chuyện đều rõ ràng mạch lạc. Hạ Liên Thần đóng cửa cùng Trần thái y nói chuyện, còn lại ta cùng Tiểu Thuận Tử đứng ở ngoài cửa hầu, phần điểm tâm tuyệt mỹ kia chỉ có thể chịu một cái kết cục vắng vẻ.

Ta ở ngoài cửa vểnh tai hồi lâu rồi đưa ra một kết luận: Ừ, hiệu quả cách âm của ngự thư phòng rất tốt.

Vì thế vẻ mặt ta do dự nhìn Tiểu Thuận Tử, “Thuận công công, hoàng thượng...... Trần thái y......”

Tiểu Thuận Tử có chút hiểu ra nói: “Ngươi muốn hỏi Trần thái y xem bệnh gì cho hoàng thượng?”

Ta khiếp sợ, một bộ biểu tình “Ngươi làm sao có thể biết”.

Tiểu Thuận Tử lập tức tỉnh táo tinh thần, có chút đắc ý dào dạt nói: “Thởi gian ta ở trong cung cũng không ngắn, người mới đến như ngươi vẫn còn non nớt lắm.”

Ta gật đầu cái rụp, “Thuận công công nói đúng, ta quả thật rất tò mò, ta thấy thân mình hoàng thượng cũng rất cường tráng a, sao còn cần thái y xem bệnh? Nhìn công công quen thuộc với Trần thái y như vậy, chẳng lẽ ông ấy thường xuyên vào cung?”

Tiểu Thuận Tử che miệng nở nụ cười cười một tiếng, “Cũng tội cho ngươi một hơi nói nhiều như vậy, tốt lắm, ta từ từ nói cho ngươi biết.” Hắn thật đúng là từ từ hạ tay áo phủi phủi mới mở miệng nói: “Trần thái y không phải xem bệnh cho hoàng thượng, ông ấy đến để xem mắt.”

Ta mở to hai mắt, tò mò vội vàng nói: “Hả? mắt? mắt hoàng thượng bị sao vậy?”

Tiểu Thuận Tử có chút quái dị nhìn ta, “Trước kia ngươi không ở Vân Chiến sao?”

Ta ngượng ngùng cười cười, “Công công thật thông minh, cái gì cũng biết, ta là ở nông thôn mới đến.”

“Vậy cũng khó trách, chỉ cần là người trong gần kinh thành đều biết mắt hoàng thượng từ lúc năm tuổi đã bị hỏng, đến năm mười một tuổi mới tốt lại một chút.” Tiểu Thuận Tử nói: “Lúc ấy, mắt hoàng thượng cũng là do Trần thái y trị, tuy nói trị, nhưng cách mấy tháng Trần thái y sẽ kiểm tra lại một lần, chắc là sợ xảy ra chuyện gì.”

Ta bừng tỉnh nói: “Thì ra là như vậy, ít nhiều cũng nhờ Thuận công công nói cho ta biết.” Ta nhức đầu, “Ta thật sự cái gì cũng không hiểu.”

Tiểu Thuận Tử nở nụ cười,“Mới tới đương nhiên không hiểu, ở lâu thì sẽ tốt thôi.” Hắn đột nhiên bát quái hướng ta chớp mắt vài cái, “Nhưng mà nghe ta nói, trong đó khẳng định...... hê hê.”

Ta đối với cái “hê hê” bỉ ổi của hắn cảm thấy thập phần vô lực, nhưng mặt vẫn  không đổi sắc hỏi: “Ý công công là......?”

“Hoàng thượng nạp phi tử nhưng không triệu đến thị tẩm......” Hắn nói một câu như vậy, trên mặt là biểu tình “tất cả đều không thể nói”.

Ta thay Hạ Liên Thần cảm thấy bi ai. Hạ đại gia, thủ hạ của ngươi hoài nghi năng lực X của ngươi......

Được rồi, thật ra ta cũng có một chút hoài nghi như vậy, một chút, thật sự chỉ có một chút mà thôi.

Ta cùng Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài hầu hạ khoảng nửa canh giờ thì giọng nói Trần thái y từ trong phòng vang lên, ông ta hô: “Tiểu Lam Tử công công mời vào.”

Trong mắt Tiểu Thuận Tử có chút bất mãn, còn thầm bĩu môi. Ta nhìn hắn cười cười, đẩy cửa đi vào. Trần thái y mang ta vào trong thư phòng, Hạ Liên Thần ở bên trong đang nhắm mắt xoa mi gian, sắc mặt mỏi mệt.

Trần thái y nhìn ta nói: “Tiểu Lam Tử công công, bây giờ lão phu xoa bóp mắt cho hoàng thượng, hy vọng công công có thể cẩn thận nhớ rõ, sau này sẽ làm cho người.” Hắn từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp thuốc mỡ nhỏ bôi một ít lên mắt Hạ Liên Thần, “Đây là thuốc lão phu cố ý điều chế cho hoàng thượng, bôi đều xung quanh mắt, khi bôi nhất định phải cẩn thận đừng để đụng tới tròng mắt hoàng thượng.” Hắn bôi xong mới từ trong ra ngoài bắt đầu xoa bóp, vừa làm miệng vừa nói: “Mỗi động tác lặp lại mười lần, xoa bóp khoảng một khắc là được.”

Ta cẩn thận nhìn thủ pháp của ông ta, nói: “Nô tài nhớ kỹ.”

Trần thái y dừng động tác lại, chỉ vào gói thuốc trên bàn nói: “Mỗi ngày Tiểu Lam Tử công công gọi người đem thuốc này hầm hai canh giờ, buổi trưa cho hoàng thượng uống, công công nhớ rõ chưa?”

Ta nhìn Hạ Liên Thần nhắm mắt không nói lời nào, gật đầu nói: “Vâng, nhớ rõ.”

“Sau khi uống thuốc, để cho hoàng thượng nhắm mắt nghỉ ngơi một khắc, ngày nào cũng phải làm.” Trần thái y vuốt râu nói.

Lúc này Hạ Liên Thần mới lên tiếng kháng nghị, “Trẫm ngày nào cũng bận rộn quốc sự, không có thời gian......”

“Hoàng thượng” Sắc mặt Trần thái y có chút giận dữ, “Quốc sự đương nhiên quan trọng, nhưng đối với thần mà nói, long thể của hoàng thượng mới là quan trọng nhất. Thần hy vọng hoàng thượng có thể bảo trọng long thể thật tốt.”

Giọng nói Hạ Liên Thần có chút bất đắc dĩ, “Thân thể trẫm đương nhiên rõ ràng......”

“Rõ ràng là tốt rồi, thần hy vọng hoàng thượng không cần lấy thân thể ra mà đùa giỡn, mặc dù thần có thể chữa khỏi mắt cho hoàng thượng nhưng không thể cam đoan nó sẽ không có chuyện gì, thần...... bất tài!” Trần thái y nói xong, “Đùng” một tiếng quỳ xuống, ý tự trách không nói mà hiểu rõ. Đương nhiên, chiêu khổ nhục kế sử dụng trong này không cần phải tranh cãi.

Hạ Liên Thần mạnh mẽ mở mắt ra, đến trước người Trần thái y vươn tay, “Thái y đừng tự trách, mắt trẫm ít nhiều đều nhờ khanh, nếu không có khanh, giờ phút này trẫm vẫn là một người mù vô dụng. Trẫm…trẫm nghe lời khanh là được!”

Trần thái y lúc này mới ngẩng đầu, vui mừng nói: “Vậy thần lui xuống trước.”

Hạ Liên Thần gật đầu, “Thái y đi thong thả.”

Ta ở một bên tâm phục khẩu phục, gừng quả nhiên càng già càng cay!

Trần thái y đi rồi, Hạ Liên Thần nhăn mày rậm thở dài, “Lão hồ ly này, lần nào cũng sử dụng một chiêu như thế.”

Ta cầm ấm thuốc đến bên người hắn, “Ta nói, nhiều năm không thấy, mắt của ngươi dường như cũng tốt lên nhiều lắm?”

Hạ Liên Thần nghe vậy quay đầu nhìn chằm chằm ta, con ngươi có ánh sáng chợt lóe qua, hắn chậm rãi gợi lên khóe môi,“Như thế nào, rốt cuộc cũng nhớ rồi?”

Ta từ từ nói: “Ừ, nhớ rồi, thì ra đã sớm gặp qua.”

Hạ Liên Thần khoái trá búng trán ta một cái, “Trẫm đã nói đầu óc nàng không tốt, trẫm đã biết từ sớm.”

“Sớm?” Ta cho hắn một ánh mắt hoài nghi, “Không phải mấy ngày trước ngươi mới biết được sao.”

“Nhưng so với nàng, trẫm vẫn sớm hơn.” Ngữ điệu Hạ Liên Thần giống như “So với nàng, ta đã sớm biết từ lâu lắm rồi”.

“Trẫm còn nhớ rõ, lúc ấy nàng lừa trẫm nói mình là cái gì mà cung nữ hầu hạ hoàng tử thứ mười ba, gọi là cái gì… là A Đấu, đúng không?” Hắn trừng mắt nói: “Thật sự là miệng nói lung tung!”

Ta buồn cười nhìn hắn, “Hoàng thượng, khuê danh nữ tử đâu thể tùy tiện nói cho người khác?”

“Ừ hừ, hại trẫm tìm xung quanh hỏi hồi lâu vẫn không thấy nàng, còn tưởng rằng trẫm đụng phải yêu quái trong rừng cây.” Ngữ khí hắn khiêu khích nói.

Khóe miệng ta co giật, mẹ kiếp, vì sao ta là yêu quái chứ không phải yêu tinh? Có ngươi nói như vậy à?

Vẻ mặt hắn lại đắc ý: “May mà trẫm thông minh, phát hiện ra nàng, nếu không lại bị nàng không coi ra gì mà chạy trốn.”

Hắn nói như vậy ta mới nhớ tới mấy lời vừa rồi, cầm thuốc mỡ nhìn hắn nói: “Mắt của ngươi...... Còn chưa chữa khỏi hoàn toàn sao?”

Trong mắt Hạ Liên Thần xẹt qua một tia tối tăm, tươi cười giảm bớt, “Tốt rồi, chẳng qua là không thể làm việc quá sức, nếu không sẽ có khả năng tái phát.”

Ta nhìn vẻ mặt của hắn, trong lòng có chút lóe, xem ra mắt hắn bị như vậy là có nguyên nhân. Ta đột nhiên âm trầm cười, “Nếu không có việc gì, vậy nô tài liền giúp hoàng thượng xoa mắt, sau đó hoàng thượng đi nghỉ ngơi một khắc a.”

Hạ Liên Thần ho khan vài tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trẫm còn có chút việc chưa xử lý, chuyện này nói sau, chuyện này nói sau.”

“Trần thái y chắc là đi chưa xa, nô tài còn có mấy việc quên nói với ông ấy......”

Giọng nói Hạ Liên Thần có chút nghiến răng nghiến lợi, “Còn không mau lại đây!”

“Nô tài tuân lệnh hoàng thượng.”

Từ ngày ấy, số lần ta chạy đi chạy lại trong cung lại tăng lên. Nói cũng kỳ lạ, số lần ta đụng phải Nghi phi cũng không ít, mỗi lần nàng đều cao ngạo dùng mũi liếc ta một cái liền đi qua. Đối với nữ nhân này ta không có nhiều cảm giác lắm, đó không phải là nữ tử điển hình ở hậu cung sao, có gì phải kì quái.

Ta cùng nàng nói ra chắc cũng có duyên phận đi, đúng không, nếu không vì sao bây giờ lại gặp gỡ nữa. Nhưng lần này bên người nàng ngoài một cung nữ, còn có một cô gái mặc quần áo màu xanh biếc. Tướng mạo cô gái mềm mại, vừa thấy liền biết đó chính là một cô nương hoạt bát. Giờ phút này nàng đang lôi kéo tay áo Nghi phi lắc qua lắc lại, “Tỷ tỷ, muội thực không cố ý, tỷ tha cho muội đi, tỷ tỷ ~ muội biết tỷ tỷ là tốt nhất, tỷ tỷ ~”

Nghi phi vốn đang nghiêm mặt lại lộ ra bất đắc dĩ tươi cười, giọng nói răn dạy cất giấu sủng nịch, “Muội nha đầu chết tiệt kia, đã nói muội không được chạy loạn rồi, nếu đến chỗ không nên đến thì làm sao bây giờ? Trong cung không phải trong nhà, mọi việc đều phải cẩn thận!”

Cô gái nhe răng cười, “Muội đã biết, tỷ tỷ là lo lắng muội. Muội muốn đến gặp tỷ, lâu rồi không gặp, chẳng lẽ tỷ không nhớ muội sao?”

Nghi phi nhéo nhẹ cái mũi của nàng, giọng nói cố ý lạnh lùng: “Không nhớ, muội có cái gì để nhớ.”

Cô gái cười gian trá, tay chọt chọt bên hông Nghi phi chọc nàng bật cười, “Tỷ tỷ khẩu thị tâm phi*, rõ ràng nhớ người ta. Ha ha, tỷ tỷ thương muội nhất a.”

(*Nói một đằng nghĩ một nẻo)

“Ngừng, dừng lại, muội nha đầu chết tiệt kia.” Nghi phi cười thở dốc, “Quậy nữa liền trở về cho ta!”

Cô gái lúc này mới ngừng lại, lôi kéo tay Nghi phi nói: “Không quậy không quậy, tỷ tỷ~ muội đói bụng.”

Đôi mắt đẹp của Nghi phi lườm nàng: “Chỉ biết ăn thôi.” Sau đó nói với cung nữ bên cạnh: “Tới ngự phòng kêu vài thứ mang đến trong cung.”

Cô gái vui vẻ ôm Nghi phi, “Muội biết tỷ tỷ thương muội nhất, yêu tỷ chết mất!”

Tay Nghi phi chọt chọt cái trán nàng, “Chẳng ra dáng cô nương chút nào!”. Sủng ái trong mắt nàng chính là hàng thật giá thật.

Ta nhìn hai tỷ muội họ mà có chút hốt hoảng. Xem, Nghi phi vênh váo bắt nạt người mà ánh mắt cũng có lúc nhu hòa tràn đầy sủng nịch như vậy, đơn giản là vì muội muội hoạt bát của nàng. Tỷ muội hòa thuận như vậy......

Ta lạnh lùng chờ các nàng rời khỏi mới đi ra, tỷ muội tình thâm như vậy, đối với ta mà nói thật đúng là châm chọc.

Ba ngày sau, vào lúc xế chiều, Hạ Liên Thần chạy đến cái đình ở ngự hoa viên ngắm hoa. Ta từ ngự phòng bưng vài thứ trở về lại đụng phải Nghi phi đang đi tìm người, mà nơi Nghi phi đi tới cũng chính là ngự hoa viên.

Bộ dáng Nghi phi vẫn giống bình thường tâm cao khí ngạo, trong mắt lóe tia khinh thường nhìn ta. Ta đương nhiên là cái gì cũng chưa nhìn đến, ánh mắt người khác liên quan gì đến ta, ta có thể tiến lên khoét mắt nàng ta không?

Vẻ mặt cao ngạo của Nghi phi đến khi nhìn thấy hai người đang hôn nhau trong đình liền tan rã. Thì ra trong đình đang trình diễn tiết mục hôn môi ái muội, nhân vật chính đúng là Hạ Liên Thần cùng muội muội của nàng. Muội muội hồn nhiên đáng yêu của nàng đang ôm Hạ Liên Thần hôn đến mê muội xuất thần, một chút cũng không phát hiện ta cùng Nghi phi đang đứng ngoài đình. Mà Hạ Liên Thần lại đang nheo nửa mắt có chút thú vị nhìn chúng ta, vẻ mặt lạnh lùng.

Cuối cùng Nghi phi run run kêu lên tiếng, “A…A Khả, muội đang làm gì vậy!”

Cô gái tên A Khả lúc này mới mở to mắt khiếp sợ nhìn Nghi phi, sau đó cuống quít rời thân hình của Hạ Liên Thần nhìn Nghi phi nói:“Tỷ tỷ…muội…tỷ tỷ......”

Nghi phi ra vẻ trấn định tiêu sái vào đình, bước chân lại hơi hơi liêu xiêu, “A Khả…muội … muội đang làm cái gì, còn không mau nhận lỗi với hoàng thượng......”

“Hoàng thượng?” A Khả sợ hãi nhìn Hạ Liên Thần liếc mắt một cái, sau đó giống như lấy hết dũng khí lớn tiếng nói: “Tỷ tỷ, hoàng thượng biết muội là muội muội của tỷ, hoàng thượng không chán ghét muội …muội …tỷ tỷ, muội đã nói với hoàng thượng là muội thích chàng, muội cũng muốn giống tỷ tỷ trở thành phi tử của chàng. Tỷ tỷ, muội thích hoàng thượng, đã thích từ rất sớm!”

Trong mắt Nghi phi có cái gì đó từng chút từng chút rạn vỡ, tươi cười bên môi giống như khóc, nàng run run nói: “Làm sao có thể, A Khả, chàng là hoàng thượng a, chàng là tỷ phu của muội......”

“Tỷ tỷ, muội thích hoàng thượng, thích từ trước khi tỷ gả cho chàng.” Nước mắt trong con ngươi A Khả lăn xuống, giống như dây chuyền trân châu bị đứt, từng khối từng khối chân thật, “Tỷ tỷ, muội rất thích hoàng thượng, có lẽ là rất yêu hoàng thượng, muội muốn ở cùng một chỗ với hoàng thượng, tỷ tỷ sẽ không phản đối đúng không. Tỷ tỷ, thực xin lỗi, muội thực sự thực yêu hoàng thượng, tỷ tỷ, thực xin lỗi, thực xin lỗi, tỷ tha thứ cho A Khả được không, A Khả muốn ở cùng một chỗ với hoàng thượng......”

Cánh môi Nghi phi run run nói không nên lời, nước mắt rơi xuống mang theo hi vọng vỡ tan.

Mà kẻ đầu sỏ làm ra tất cả chuyện này lại ở một bên thích ý thưởng thức, lạnh lùng làm như không liên quan đến mình.

Ta châm chọc cười cười, tỷ muội tình thâm? Ừ? Đây là hồi báo sao?

Ta hơi hơi buông tay, tùy ý để cái khay trong tay vuông góc rơi xuống, phát ra âm thanh chói tai, sau đó lạnh lùng nhìn các nàng nói: “Các ngươi, nói đủ chưa?”