Tôi tỉnh dậy lần thứ 3 trong bóng tối. Tôi tự nghĩ nếu tôi sống sót sau vụ này chắc tôi sẽ chẳng còn sợ ma quỷ gì nữa vì đến ma quỷ cũng không phải trải qua những chuyện này. Hai lần bị bắt, một lần là ở bên đất của Diêm Vương, giờ tôi lại là tù nhân bên vương quốc ma cà rồng. Tôi tự hỏi ông trời có biết những gì tôi đang trải qua không?
Sau khi than thở chán chê cho bản thân thì tôi lại nghĩ đến hắn. Hắn giờ ra sao rồi nhỉ? Không biết có bị nhốt như tôi không nữa. Thường thì như trong những câu chuyện ngôn tình mà tôi đọc, trong trường hợp của hắn sẽ bị nhốt chặt để cách xa tôi. Haiz... đà này thì tôi khó lòng thoát được. Lại phải trải qua vài phong ba bão táp nữa mới được yên ổn rồi đây!
Mà không biết nhỏ Nhân giờ sao rồi. Nó đi cùng tôi đến nghĩa địa mà sao mình tôi bị bắt vậy? Người yêu hắn và người yêu Lâm có gì khác nhau sao? Sao lại phân biệt đối xử vậy? Nhắc đến Lâm tôi mới lại nhớ ra, từ lúc tôi bị bắt thì hoàn toàn không thấy mặt Lâm và Nam. Họ không định cứu tôi sao?
Mà thường thì trong hoàn cảnh này, ở trong phim thì nữ chính như tôi đây sẽ được đích thân gia đình nam chính tìm gặp và cho một trận...
Giống như cầu được ước thấy, vừa dứt suy nghĩ, tôi đã thấy bố hắn xuất hiện ngay trước cửa phòng giam của tôi. Khẽ nuốt nước bọt để trấn tĩnh tinh thần, tôi ngập ngừng...
-Tôi...tôi phải gọi ngài là gì ạ?
Bố hắn nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ. Giờ thì tôi biết cái ánh mắt giết người đó của hắn từ đâu ra rồi. Đôi mắt này không khác gì đôi mắt của hắn, không lẫn đi đâu được.
-Gọi ta là chúa tể Killer.
Rồi ông quay sang phía mấy tên cận vệ:
-Lui!
Tất cả đám cận vệ chỉ trong tích tắc đã biến mất. Chậc, tôi phải công nhận ngài chúa tể này oách quá thể. Từng đường nét, cử chỉ nhỏ cũng toát lên một phong thái hơn người. Bảo sao mà ông ấy có thể sinh ra một đứa con đẹp trai như hắn.
Ông tiến thêm vài bước đến gần tôi, đưa đôi mắt lạnh lùng ẩn sau lớp mặt nạ nhìn tôi. Tôi cũng lấm lét nhìn lên...để làm gì thì tôi không biết!
Chúa tể Killer nhếch môi cười khẩy:
-Ngươi không sợ ta sao?
Aiza, tôi cũng không hiểu vì sao một người sợ ma như tôi lại dám nhìn chằm chằm vào mắt một con ma cà rồng nữa. Nhưng kể ông ấy hỏi tôi câu đó cũng phải. Là một chúa tể ma cà rồng vẫy tay bên trái là mưa sa, vẫy tay bên phải là bão táp, phong thái khiến người ta phải run rẩy vì sợ mà giờ đây không dọa nổi một con nhãi. Có phải tôi không tỏ ra sợ sệt là không tỏ ra tôn trọng vị chúa tể này không nhỉ?
Tôi đỡ lời:
-Xin chờ tôi 1 phút để tôi lấy tinh thần sợ hãi. Chỉ 1 phút thôi!
-Thôi khỏi đi. Ngươi gan to lớn mật vậy, không sợ ta cũng phải thôi!
Tôi nghe sao giống bị xỉa xói vậy nhỉ? Nhưng mà sao một vị chúa tể lại nói chuyện với tôi trong trại giam thế này? Như trong phim thì nhẽ ra tôi phải được mời đến một căn nhà sang trọng vừa to vừa đẹp chứ nhỉ? Haiz...tôi có chút thất vọng rồi!
-Lần đầu tiên ta bước xuống nơi này vì một tù nhân. Ngươi nên thấy vinh hạnh.
Ôi ôi... cái giọng nói hách dịch này, giống hắn y đúc. Sao mà tôi thấy bản tính của hắn giống bố vậy cà?
-Ta đến để yêu cầu ngươi ròi xa con trai ta ra. Sứ mệnh của nó là thay thế vị trí của ta chứ không phải lên cõi trần chơi trò tình yêu với con người các ngươi.
Tôi không bất ngờ trước yêu cầu này. Bởi tôi biết điều này không sớm thì muộn cũng xảy ra. Chỉ là tôi không nghĩ rằng nó sẽ xảy ra trong trại giam. Dù sao cũng là chuyện trọng đại, cũng phải bàn bạc ở nơi sạch sẽ hơn chứ.
-Nếu cháu nói cháu không thể thì sao?
Tôi thấy được ánh mắt tức giận vô cùng đáng sợ của Killer. Nhưng tình yêu của tôi kiên cường hơn ông ấy nghĩ. Tôi không thể đánh mất tình yêu này chỉ vì một câu nói yêu cầu vô cớ như vậy.
-Hỗn xược! Ngươi thật là gan to lớn mật, cái chết trước mắt mà còn dám ăn nói hàm hồ.
-Cháu không ăn nói hàm hồ. Ngài là bố, sống cùng anh ấy bao nhiêu năm qua nhưng không biết anh ấy cần gì và muốn gì. Một người bố sinh ra con đã khó nhưng để giáo dục được con cái còn khó hơn. Cháu có thể nhỏ tuổi hơn ngài nhưng cháu biết thế nào là nên và không nên. Và như cháu nhận thấy hành động áp đặt suy nghĩ của ngài lên anh ấy đã là sai rồi. Đã bao giờ ngài tự hỏi tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với ngài như vậy chưa? Một người bố mà không có sự yêu thương của con cái chính là một người bố thất bại.
Tôi chỉ từ tốn nói ra những gì tôi nghĩ. Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ hơn chính là thái độ của ông ấy. Không hề tức giận, vô cùng bình thản.
-Ngươi khiến ta nhớ đến một người đã từng vô cùng quan trọng với ta. Cũng từng nói với ta những câu nói như vậy.
Tôi ngơ ngác:
-Đấy là ai ạ?
Ngài chúa tể ấy mỉm cười, nhìn về phía xa xăm:
-Người vợ đã chết của ta.
Tôi im lặng. Tôi thầm nghĩ liệu có phải tôi là người được mẹ hắn tin tưởng se duyên nên mới có suy nghĩ giống bà ấy như vậy không?
-Nhưng ngươi là con người, con trai ta là ma cà rồng. Vốn dĩ là một sự ngăn cách lớn, ngươi nghĩ ngươi sẽ ra sao?