Dùng qua tảo thiện, Cách Ca mang theo Tam công chúa ngồi xe ngựa đi hoàng cung cấp mẫu phi thỉnh an, đây là Nam Tấn tập tục, hoàng tử đại hôn ngày hôm sau đều phải cấp mẫu thân của mình thượng trà.
Tuy rằng không còn cảm tình gì, nhưng hình thức vẫn phải làm một lần, bằng không đám lão nhân nhàm chán không có việc gì làm sẽ ở bên tai ngươi cằn nhằn liên miên vài ngày, làm cho người ta sống không bằng chết, người bình thường sẽ không đi trêu chọc đám lão nhân này.
Dọc theo đường đi, Cách Ca cùng Tam công chúa một câu cũng không nói, hai người mặc dù ngồi cùng nhau trong xe ngựa, nhưng đều tự nhắm mắt dưỡng thần, không nhìn đến đối phương tồn tại.
Vào cửa cung không lâu, hai người liền xuống xe, đi bộ.
Cung điện Dư phi trụ nằm ở sâu bên trong, một đường đi tới, gặp không ít phi tần cung nữ.
Cách Ca và Tam công chúa vốn đang cùng nhau đấu khí nháy mắt giả vờ làm bộ phu thê ân ái, ngươi nắm tay ta, ta khoác eo ngươi, miệng đường thanh mật ngữ, tiện sát người bên ngoài.
"Phu quân, thiếp thân có điểm mệt~"
"Nương tử, để vi phu đỡ ngươi, cẩn thận."
"Phu quân, thiếp thân có điểm khát nước~"
"Nương tử đừng vội, vi phu liền mang ngươi đi."
"Phu quân~"
"Nương tử~"
.........!
Hôm nay Mộ Dung Tuyết Ngân không có mang khăn che mặt lộ ra chân diện mục, kia trương dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không chỉ làm cho các phi tần nháy mắt thất thần, liền ngay cả thái giám cung nữ cũng bị nàng thật sâu hấp dẫn, hận không thể thay thế Thất hoàng tử đến đỡ eo nhỏ của đối phương, thật là quá hạnh phúc.
Duy nhất không hài hoà chính là, Thất hoàng tử hôm nay cư nhiên phá lệ mang theo cái khăn che mặt, xem hình thức thì vẫn là khăn che mặt của nữ tử.
Một nam nhân mang theo khăn che của nữ nhân, được một cái tuyệt thế nữ tử nắm đi, tình cảnh này rất kì ba, rất kinh hãi thế tục!
Ở trong ánh mắt hâm mộ cùng kỳ quái của mọi người, Cách Ca cùng Tam công chúa vội vàng rời đi.
Không nhanh không được a, nữ nhân ngực lớn này xuống tay đủ ngoan, tay đều nhanh phế đi.
Nhìn kỹ, phía dưới phu thê ân ái chính là sinh tử quyết đấu.
Mộ Dung Tuyết Ngân nắm tay phải của Cách Ca, nhìn như yếu đuối vô lực dựa vào trên người Cách Ca, kỳ thực là một tay đang hung hăng nhéo cánh tay, một tay khác dùng sức vặn nhuyễn thịt bên hông Cách Ca, Cách Ca đau đến mức nước mắt cũng ứa đi ra.
Nếu không phải vì thể diện chung, Cách Ca đã sớm cho nữ nhân ác độc này nếm thử cái gì gọi là Như Lai thần chưởng.
Bất quá nàng cũng không phải dễ khi dễ, tay trái đang đỡ Mộ Dung Tuyết Ngân, bất động thanh sắc liều mạng chọc lét, kỹ thuật tiêu chuẩn tuyệt đối đạt cấp quốc gia.
Mộ Dung Tuyết Ngân bị làm cho chịu không nổi, liền liều mạng kháp Cách Ca, Cách Ca tê rần, liền mãnh liệt cố gắng chọc nàng, đối kháng qua lại, hai người đều chịu không nổi.
Đi đến một góc không người, hai người rất nhanh tách ra.
"Uy! Xuống tay ngoan như vậy, thực quá đáng!" Cách Ca không ngừng xoa cánh tay cùng nhuyễn thịt bên hông bị nàng nhéo, thực con mẹ nó đau, xanh tím hết cả, hạ thủ độc ác như vậy.
"Ai cho ngươi chiếm tiện nghi của bản công chúa, xứng đáng~ còn có, ngươi cũng không hề hạ thủ lưu tình." Mộ Dung Tuyết Ngân không chút nào lưu tình phản kích, làm Cách Ca vừa tức vừa vội.
"Chiếm tiện nghi của ngươi? Bổn hoàng tử thà đi sờ Hoa nhi, cũng không nguyện ý sờ ngươi.
Đừng tưởng rằng bổn hoàng tử không biết, hai ngoạn ý trước ngực ngươi là độn." Cách Ca chọc tức, ai chiếm tiện nghi ai, bổn hoàng tử cũng bị ngươi ăn không ít đậu hủ.
"Ngươi~~" Mộ Dung Tuyết Ngân chỉ vào Cách Ca, nhất thời tức giận nói không ra lời.
Cách Ca thấy thế tâm tình hả hê, rốt cuộc thắng một trận, đại cừu buổi sáng rốt cuộc báo được, sảng khoái! Nghênh ngang tiêu sái đi đến trước người Mộ Dung Tuyết Ngân, mờ ám nhìn ngắm ngực đối phương, khí Mộ Dung Tuyết Ngân nghiến răng nghiến lợi.
"Hừ~ liền người nào đui mù cưới ngươi, xứng đáng không hay ho cả đời.
Làm phu quân của ngươi, quả thực chính là sống không bằng chết a..." Cách Ca đảo quanh Mộ Dung Tuyết Ngân, thao thao bất tuyệt chọc tức nàng, dùng lời nói, đả kích đối phương thương tích đầy mình.
Mộ Dung Tuyết Ngân nguyên bản tức giận đến nổi trận lôi đình, bất quá sau khi nghe xong mặt nở nụ cười, kia tươi cười nói không nên lời quỷ dị.
Cách Ca thấy đối phương tươi cười quỷ dị, trong lòng bất giác đánh cái rùng mình.
"Vậy sao? Phu~ quân~" Mộ Dung Tuyết Ngân ôn nhu nói.
Cách Ca đứng hình ngây người, ha, ta lại có thể quên nàng là lão bà của ta, ta đây là luôn miệng mắng chính mình sao?
Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn Cách Ca ngây ngốc, tâm tình phi thường thích ý, tiểu dạng mà dám theo ta đấu, còn non lắm.
Trong Hàm Phúc cung, Dư phi tĩnh toạ phía trên tháp thượng, phía dưới, Cách Ca cùng Mộ Dung Tuyết Ngân quỳ dâng trà.
"Đứng lên đi~" Dư phi tiếp nhận trà của hai người, cũng không có uống, mà đặt sang một bên.
Mộ Dung Tuyết Ngân thấy thế thập phần kinh ngạc, mà Cách Ca đã sớm tập mãi thành quen, nâng Mộ Dung Tuyết Ngân dậy, hai người cung kính đứng ở một bên.
Các cung nữ trong cung, thấy Cách Ca mang theo cái khăn che mặt của nữ tử, gương mặt lốm đốm vết mẩn đỏ khôi hài dạng, muốn cười cũng không dám cười, cố gắng nghẹn xuống.
Dù Cách Ca da mặt có dày cũng chịu không nổi những ánh mắt khác thường này, nói lấy lệ vài câu, liền nắm tay Tam công chúa chạy trối chết khỏi Hàm Phúc cung.
Mộ Dung Tuyết Ngân phát hiện hai mẫu tử này quan hệ kỳ quái, cũng cảm nhận được ánh mắt Dư phi nhìn nàng thực quỷ dị, làm cho người ta phi thường không thoải mái, vì thế tùy ý Cách Ca nắm tay nàng rời đi.
Chờ ra cung, Mộ Dung Tuyết Ngân bất động thanh sắc giãy tay nàng khỏi Cách Ca, quay đầu có chút đăm chiêu nhìn Hàm Phúc cung.
"Dư phi là mẫu phi của ngươi?" Mộ Dung Tuyết Ngân tò mò hỏi.
Cách Ca cho nàng cái xem thường, vô nghĩa, không phải mẫu phi của ta không lẽ là của ngươi.
"Thân nương?" Chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy vấn.
Nghe thấy lời này, Cách Ca trầm mặc trong chốc lát, lại lớn tiếng la lại nàng: "Hỏi nhiều như vậy để làm gì, đi, hồi phủ ngủ đi, ta buồn ngủ."
Không để ý tới Mộ Dung Tuyết Ngân, Cách Ca xoay người bước đi, nhưng đi không được hai bước liền dừng lại, trầm mặc nhìn phía trước.
Mộ Dung Tuyết Ngân đuổi theo phía sau thấy Cách Ca dừng lại, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, một góc phía trước, Thanh Vũ lẳng lặng đứng ở đó nhìn các nàng.
Thanh Vũ hôm nay từ rất sớm đã đứng ở đây, bởi vì nàng biết tiểu thất hôm nay nhất định sẽ mang tân nương tử cấp Dư phi thỉnh an, trong lòng rõ ràng rất đau, vẫn bất tri bất giác đi đến nơi này.
Vốn nghĩ rằng tiểu thất cho dù có thú nữ nhân kia, cũng sẽ không có khả năng yêu thượng đối phương, nhưng đến khi tận mắt thấy tiểu thất nắm tay nữ nhân kia đi ra Hàm Phúc cung, hai người trên mặt đều mang ý cười, trong nháy mắt, Thanh Vũ cảm giác giống như trời đất sụp đổ, thế gian trước mắt một mảnh hắc ám.
Cách Ca nhìn Thanh Vũ không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể yên lặng nhìn.
Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn hai người trước mặt bốn mắt nhìn nhau, tựa hồ hiểu được cái gì, khoé miệng gợi lên một chút ý cười nghiền ngẫm.
Cố ý khoác tay lên tay Cách Ca, nhu tình mật ý nhìn Cách Ca ôn nhu nói: "Phu quân, chúng ta cần phải đi."
Ánh mắt Thanh Vũ nháy mắt rời đi tiểu thất, chuyển qua trên người Mộ Dung Tuyết Ngân, Mộ Dung Tuyết Ngân ngẩng đầu thẳng tắp đón nhận.
Hai người liền như vậy bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hàm chứa sát khí, đao quang kiếm ảnh, đấu vài hiệp cũng chưa phân ra thắng bại.
Cách Ca đứng ở trung gian, cảm thụ được kia đao quang kiếm ảnh, giống như đặt mình nơi sa trường, tận mắt chứng kiến một hồi chém giết thảm khốc, toàn thân bất giác đổ mồ hôi lạnh.
- ---****----