Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch

Chương 8: Cổ chi người . . (cổ độc chi phối người)




"Đại phu, chuyện này là thế nào??" Vũ lo lắng nhìn Y vẫn còn đang hôn mê. Từ khi cứu Y trở về, Y vẫn chưa từng tỉnh lại.

"Hắn bị người đả thương bụng, vì bảo vệ hài tử trong bụng, khiến cổ độc trong cơ thể Y mất đi khống chế, khiến nó chạy tán loạn trên người Y, hiện nay do tác động của cổ độc, mới lâm vào trạng thái ngủ say. Nếu giờ Y tỉnh lại, cổ độc sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể hắn, đến lúc đó, cũng là lúc sinh mệnh hắn đã tắt.

Lúc này, kích động một lúc rồi rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Vũ trấn định hỏi An Tu: "Tại sao Y lại có cổ độc?"

An Tu liếc mắt nhìn Vũ nói: "Ta cho rằng ngươi sẽ hỏi ta về bệnh trạng của Y."

"Trả lời ta!" Vũ không biểu hiện gì khác thường, lặp lại câu hỏi kia lần nữa.

"Nghiêm túc mà nói, ta cũng không biết cổ độc này từ đâu tới, nhưng ta dám khẳng định cổ độc này từ lúc hắn vừa sanh ra đã tồn tại."

Vũ nhíu mày càng chặt hơn, cùng Y ở chung một thời gian không nghĩ sẽ có cái gì không ổn, nhưng khi Y rời đi, đủ loại nghi vấn hiện rõ trên chân mày Vũ.

"Loại cổ độc này rất ít, chỉ xuất hiện ở Miêu Cương. Loại cổ độc này cần dùng máu người để dưỡng, thời điểm cổ luyện thành, người hiến máu sẽ chết. Dĩ nhiên, quỷ dị hơn chính là ở trong bụng người kia đang hình thành một hài tử, dùng để chứa cổ độc."

"Loại cổ này có ích lợi gì?" cảm giác rất phức tạp, liếc mắt nhìn Y đang nằm ở trên giường.

"Bất luận là ai đều có thể khống chế được người bị cổ độc chi phối, tất nhiên phải chờ Y thanh tĩnh lại, thì ám hiệu mới có hiệu quả." An Tu trả lời lưu loát Vũ, thế nhưng hắn lấy ánh mắt phức tạp nhìn Y nằm ở trên giường.

Sau khi Vũ nghe xong câu trả lời của An Tu, rơi vào trầm tư, nhớ lại từng lời của Y.

"Nhưng sao bộ dạng của Y lại không giống như bị người khác khống chế. "

"Đó là vì.... Nhất định do hài tử hấp thụ không trọn vẹn, xuất hiện trí nhớ hỗn loạn, nên hắn chỉ nhớ được một phần. Có lẽ hôm nay sẽ nhớ hết tất cả, hoặc sẽ xuất hiện tính tình vặn vẹo, hoặc sẽ trở thành người có nhiều loại tính cách, hơn nữa còn bị vây trong trạng thái nửa điên."

"Tính tình thế nào?" Vũ chợt hỏi một câu không quan trọng.

"Chính là biểu hiện ra bản tích thực của người ấy." An Tu cũng thành thật trả lời.

"Này... Làm thế nào mới có thể chữa trị khỏi?" Vũ khóa chặt chân mày.

"Đi tìm tộc trưởng Miêu Cương, chỉ có hắn mới biết."

"Ngươi không thể giải sao?"

"Ta chỉ biết sơ sơ thôi." An Tu giang tay, bày ra bộ dạng bó tay.

"Được rồi, mang ta đi tìm hắn đi."

"Tiền thuốc thang." An Tu đưa ra kết luận cho mọi chuyện.

"Ngươi muốn bao nhiêu đều được, chỉ cần chữa khỏi cho hắn."

"Vậy lúc nào thì lên đường". Vừa đúng lúc An Tu muốn nghiên cứu một chút bệnh tình của Y. Liền rất sảng khoái đáp ứng.

"Ngày mai." Vũ cũng muốn tìm hiểu chính mình một chút, vì sao chính mình lại vô duyên vô cớ thay đổi tác phong chỉ vì Y.

Rất nhanh, đoàn người của Vũ liền lên đường.

Ở trên đường, Vũ cũng không nói câu nào, thậm chí ngay cả chăm sóc cho Y cũng để An Tu làm.

Dần dần, thái độ của Vũ đối với Y cũng thay đổi hẳn. Mọi người không hiểu, trước kia Vũ luôn thuận theo Y, nhưng sao giờ lại thay đổi nhiều như vậy.

Chỉ có An Tu biết, chỉ cần có máu của Vũ thì ám hiệu trên thân thể Y sẽ mất tác dụng.

Vũ dầu gì cũng là Nhất Quốc Chi Chủ, có thể tự mình hóa giải ám thị hạ ở trên người Y, huống chi An Tu đã đem mọi chuyện nói ra miệng,

Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính bản thân Vũ thôi.

An Tu im lặng nhìn Y, Y cũng giống như mình, đồng dạng yêu người không thể yêu, đồng dạng chịu tổn thương, cuối cùng chẳng còn dư lại gì cả.

Thật ra An Tu biết, thật ra Vũ chưa từng thích Y, chẳng qua những biểu hiện của Y, khiến Vũ cho rằng mình thích Y, chờ sau khi giải cổ trong máu xong, đương nhiên Vũ sẽ không còn tình cảm đối với Y nữa.

Hơn nữa An Tu cũng đã quên mất một chuyện, Y là người không thể khống chế lòng mình đối với Vũ. Vì hắn chính là người duy nhất mình có thể yêu. Nếu như tình cảm kia biến mất, Vũ quên đi lời hứa với Y, dù Y có chữa trị hết cũng sẽ rơi vào điên cuồng lần nữa, tựa như mình lúc đầu....