Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận Thị

Chương 5: Truyện ma đêm mưa




Thắng rồi, bất quá, cũng chỉ có một cái phòng, cô nam quả nữ ngủ chung kể ra cũng ngại. Trương Y Xảo lấy kính áp tròng xuống, đeo kính gọng lên, trầm ngâm đứng nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, bộ dạng nghiêm túc nhưng suy nghĩ lại vô cùng trẻ con:-"Đêm nay chắc chắn rất lạnh, tuyệt đối không thể ngủ dưới sàn được..."

-"Y Xảo, đi ngủ."- Lăng Tiêu Dao mặt dày như mâm không biết xấu hổ gọi

Y Xảo trừng hắn:

-"Đêm nay ngươi ngủ dưới sàn đi."

-"Không."- Hắn trả lời tỉnh bơ

-"Vì sao?""- Y Xảo nóng nảy hỏi

-"Lạnh."

Nàng bị hắn làm cho điên tiết, không thèm giữ cái gì "hoàng hoa khuê nữ" nữa. móc trong ba lô ra một con gấu nhỏ đặt giữa giường. Nhe nanh múa vuốt nói với hắn:

-"Cấm qua, nếu không đừng trách ta....."

-"Ta biết rồi."- Nàng chưa nói xong hắn đã ngắt lời

Đêm, mưa càng lúc càng lớn, căn phòng tối thui, ngoại trừ ánh nến leo lắt ra thì chẳng còn ánh sáng nào nữa. Y Xảo quay qua lay Lăng Tiêu Dao, hắn mắt nhắm mắt mở gắt:

-"Nửa đêm còn kêu gào cái gì?"

-"Ta không ngủ được."

-"Không ngủ được thì nằm yên cho ta ngủ."

Vừa nói dứt câu, hắn lại rũ mi mắt xuống chuẩn bị ngủ tiếp.

-"Này."- Mỗ nữ nào đó lại lay hắn lần hai

-"Sao?"- Hắn bực mình hỏi

-"Ta muốn đọc sách."

-"Thì đọc đi."

-"Tối."

-"Thắp nến lên."

-"Không muốn xuống giường."

-"Vậy thì nằm im ngủ đi!"- Hắn tức giận quay mặt vào tường

Y Xảo bĩu môi, lải nhải:

-"Ngươi biết chuyện gì kể cho ta đi."

-"Không."

-"Ngươi là nam hầu..."

-"Nói nhiều quá, kể thì kể."

Y Xảo gian manh cười vì đạt được mục đích, chậm chạp nhắm mắt lại. Lăng Tiêu Dao trầm giọng kể:

-"Tại một huyện nọ, có lần ta đi qua, nghe được truyền thuyết về ma nữ không đầu, không tim gan..."

-"Khoan, dừng đã, ngươi kể chuyện kinh dị à?"

-"Truyền thuyết kể rằng, có một người phụ nữ bị phu quân nhà mình sau khi rượu say giết hại, âm hồn oán hận tên lang quân bê tha rượu chè nên vấn vương dương gian mãi không chuyển kiếp, nghe nói, sở thích của mụ ta là ăn tim gan của người khác, thường xuất hiện vào những đêm mưa..."- Hắn không để ý nàng, tiếp tục kể

Cuối cùng, khi Y Xảo sợ xanh mặt thì hắn chốt lại một câu:

-"Hình như đêm nay là một đêm mưa..."

-"Ra ngoài!! Ngươi nằm ra ngoài ngay!"- Nàng rống lên, xoay người một cái, hoàn hảo nằm vào bên trong

-"Bà ta chỉ thích ăn tim gan nữ nhân thôi, cho dù nằm trong thì với cái tay dài đầy máu tươi của mình, ả sẽ lôi nàng ra và..."

-"Im!"- Y Xảo sợ hãi quát, ôm chăn nhảy xuống giường,

-"Đi đâu vậy?"- Hắn cười tủm tỉm hỏi

-"Đi trốn."

Y Xảo nói xong, quấn một lớp chăn xung quanh người, mở cửa tủ quần áo chuẩn bị chui vào. Lăng Tiêu Dao nén cười:

-"Đừng nói với ta nàng định chui vào trong đấy."

-"Ừ, thì sao?"- Y Xảo vênh mặt

-"Âm hồn hay tụ tập trong tủ."

Y Xảo sợ dựng tóc gáy, mếu máo trèo lên giường, nói như thì thào:

-"Bà ta đến thì gọi ta dậy."

Lăng Tiêu Dao trong lòng muốn cười gập thắt lưng nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh bơ đáp:

-"Để làm gì?"

-"Ta sẽ nghĩ cách đối phó."

-"Ừ, nghĩ cách đối phó dưới âm phủ."

Y Xảo rùng mình một cái, nam nhân này, nham hiểm quá!

Một đêm sợ hãi không mộng mị cứ thế trôi qua, sáng sớm, mặt trời lên cao ba sào Y Xảo mới tỉnh dậy, vươn vai một cái bước ra ngoài, gặp Tiểu nhị đang rót nước liền hỏi:

-"Nam nhân đi cùng ta đâu?"

Tiểu nhị mặt tái xanh, lắp bắp:

-"Đêm qua không biết vì sao trong phòng tiểu thư rất ồn ào, sáng ra chúng tôi vào xem xét thì phát hiện xác Lăng công tử không tim phổi nằm dưới sàn nhà."

Y Xảo đen mặt, quay lại phòng, không biết từ bao giờ, một vệt máu dài đã lan xuống gậm giường.

Nàng khóc không ra nước mắt, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng Lăng Tiêu Dao bên ngoài:

-"Làm tốt lắm."

-"Đa tạ công tử khen ngợi."- Tiểu nhị khúm núm đáp

-"Mặt mũi thế nào?"

-"Dạ, tái mét."

Lăng Tiêu Dao nhịn không được bật cười, chậm rãi hướng cửa phòng đi đến. Chưa kịp mở ra đã nghe oành một tiếng, Trương Y Xảo lỗ tai xì khói đẩy cửa lao ra, má ơi, xém đập nát mũi hắn.

-"Ngươi...Ngươi..."- Nàng trỏ tay vào mũi hắn, nói không ra lời

-"Nàng nói ta kể chuyện còn gì."-Hắn nhếch môi cười đáp

Y Xảo cứng họng, hằm hằm bỏ đi, lúc này Lăng Tiêu Dao mới chậm rãi đi vào phòng, nhìn "thành quả" của mình, lại cúi xuống gậm giường lấy lên một lọ mứt táo.

Đoạn, cười đến đứng không nổi.