Như đã hứa, ta sẽ đền bù cho Xảo tỷ một chương oanh liệt, tỏa sáng. *tung bông, tung hoa*Trận so tài chỉ có một hiệp, hai người sẽ bàn luận xem nên thi đấu thứ gì trong bộ tứ "cầm, kì, thi, họa". Nơi diễn ra thi đấu sẽ là đại sảnh của tiểu điếm, khách nhân trong điếm sẽ là chủ khảo bình chọn. Lý Doãn Kiều khinh thường cùng kiêu ngạo nói:
-"Ngươi cứ tùy ý chọn đi, ta đều có thể đối phó hết, lát nữa mà ta thắng cũng đừng trách phượng hoàng không nhường chim sẻ."
Y Xào cười nhạt:
-"Ta muốn trang điểm. Có được không?"
-"Được được, mời đi bên này."- Tiểu nhị hấp tấp làm bộ dáng mời
Lăng Tiêu Dao không hiểu vì sao lại bám gót theo nàng. Lý Doãn Kiều nhìn mà ghen tỵ, con nhỏ xấu vậy mà lại được hưởng may mắn đến khó tin. Trong mắt ả lóe lên tia gian trá.
Một khắc sau, Trương Y Xảo chậm rãi bước ra. Mái tóc đen suôn dài như thác nước chảy xuống, làn da như ngọc thạch, môi anh đào hồng nhuận, đôi mắt sáng trong như nước hồ thu. Cả đại sảnh im phăng phắc, tựa hồ một chiếc lá rơi cũng nghe rõ mồn một. Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, cả đời bọn họ nằm mơ cũng không thấy được, Lý Doãn Kiều ngay cả một phần mười cũng không bằng.
Y Xảo thở phào nhẹ nhõm, cũng may có mang theo cặp kính áp tròng, nếu không hiện tại phiền phức lớn rồi. Mà Lăng Tiêu Dao từ lúc ra ngoài tới giờ, mặt cứ hằm hằm như thịt bằm nấu cháo. Ngay cả hắn, lúc đầu thấy nàng tháo kính ra cũng ngơ ngẩn cả người. Hiện tại, nhiều người nhìn nàng chằm chằm vậy hắn lại vô thức cảm thấy khó chịu.
Lý Doãn Kiều đố kỵ đến đỏ cả mắt, hai tay nắm chặt vào nhau, lộ rõ cả khớp xương. Nhưng ả rất nhanh lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ:
-"Chẳng qua cũng chỉ là một cái bình hoa di động, đợi lát nữa ta làm sao cho ngươi xấu mặt."
Trong lòng nghĩ cũng là chuyện trong lòng, ngoài mặt vẫn một mảnh ân cần dịu dàng nói với Y Xảo:
-"Xảo muội đã nghĩ ra đề thi chưa?"
Y Xảo nghe Lý Doãn Kiều kêu hai tiếng "Xảo muội" không nhịn được nổi da gà, nữ nhân này thật thâm hiểm. Bất quá, muốn diễn kịch cùng nàng thì nàng xin chiều theo vậy.
-"Kiều tỷ yên tâm, muội đã chọn ra rồi, chúng ta thi Cầm nha."
Lý Doãn Kiều đen mặt, ho khan một tiếng, xưng hô kiểu này khó nghe quá. Trong lòng ả lúc này rất chi là vui vẻ, mà mọi người xung quanh đều âm thầm lo lắng cho Y Xảo, ai cũng biết ở Ngưng Bích quốc này, Lý Doãn Kiều có tài cầm nghệ số một số hai. Y Xảo, thảm rồi.
Tiểu nhị sau khi hoàn hồn liền vội vã chạy đi, lát sau mang lên một cây phong cầm màu bạc hoa lệ. Lý Doãn Kiều nhếch môi khinh thường, đỡ lấy cây cổ cầm, nhẹ nhàng gảy, tiếng hát tựa hồ hòa quyện cùng tiếng đàn, ngọt ngào êm tai:
"Như hoa như mộng,
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi giữa chúng ta
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết...."
( Là em tự đa tình)
Tiếng hát của Lý Doãn Kiều tựa hồ rất hoàn hảo, cũng rất thu hút người khác. Nhưng với một người có mẹ là ca sĩ nổi tiếng, đã từng tham quan rất nhiều chương trình, chạm mặt với không biết bao nhiêu nhân vật gây sóng như Y Xảo thì không lý nào lại không nhận ra sai sót trí mạng của Lý Doãn Kiều: hát không có hồn, lại chỉ chuyên chú vào việc muốn đánh bại nàng.
Y Xảo không nói gì, từng bước tiến về phía trước, âm thanh cao vút, trong trẻo như pha lê, mạnh mẽ như thủy triều:
"Love, in your eye
Sitting silent by my side
Going on Holding hand
Walking throught the night
....
I can fly
I pround I can fly
To gives the best of mine
Till the end of the time..."
( Pround of you)
Đợi nàng hát xong, cả đại sảnh đều xôn xao, ngôn ngữ kì quái đó là gì? Nghe rất hay mà lại không hiểu. Lăng Tiêu Dao cũng tò mò hỏi:
-"Tiếng gì thế?"
-"Tiếng Anh."
-"Anh?"
-"Là một quốc gia rất xa, ngươi không biết đâu. Thôi mệt quá, đi nghỉ đi."
Hắn không hỏi nữa, chỉ gật nhẹ đầu....
Có điều âm thanh ấy, vào thời khắc ấy, thấm sâu vào tâm mỗi người, lại càng làm cho Lăng Tiêu Dao nhớ mãi không quên....Lý Doãn Kiều không cam tâm bị thua, âm thầm ghi hận ra về. Y Xảo chỉ biết thở dài, những ngày tháng sau này của nàng sẽ mệt lắm đây.