Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 57




TẠI THÀNH TRÌ PHÍA BẮC NAM QUỐC.

Bốn người NGÔ LÃNG, NGÔ DIỆN, HÀN PHONG, GIA MINH người đều mặc giáp, tay cầm chặt kiếm trong tay kiên định nhìn lên trêи hướng thành trì.

Trêи đó, nơi đang có một vị vua đang đi tới, hình ảnh đó cũng không khác gì một con sói đầu đàn đang tìm một vị trí cao để nhìn thấy hết những con sói khác dưới trướng của mình. Nó kiên định, uy vũ, mạnh mẽ, đôi mắt sắc bắn lạnh lùng đầy chết chóc. Hàn khí bức người phát ra trêи thân thể của người đang đứng trêи cao kia. Càng làm cho họ tin tưởng vào vị vua oai dũng của mình hơn.

NGÔ THIỄN trêи mình đang mặt bộ hắc phục, bên ngoài là một bộ giáp có họa một con hắc long. Bên thắt lưng là một thanh kiếm, họa tiết cũng rất bắt mắt, tay cầm chui kiếm, anh tiến lên trêи thành trì. Đứng đó nghiêm nghị, đưa con mắt sắc bén nhìn mọi người phía dưới.

- Hôm nay là trận đánh quan trọng đối với ta, trận đánh này ta nhất định phải thắng. Vì người mà ta đã định là vị hoàng hậu tương lai của Nam Quốc đang bị vua Bắc Quốc bắt giữ. Nhưng cũng nhờ có y mà ta mới sống sót trở về. Trận chiến này, nếu ai không muốn có thể rút lui. Ta không muốn ép buộc bất kỳ ai, và cũng không muốn bất kỳ ai đỗ máu oan uổn.

- Thà chết bảo vệ đi theo người.

Tiếng hô vang lớn như rung động cả đất trời, bầu trời hôm nay bỗng nhiên u ám đến lạ. Họ điều biết vị hoàng hậu mà anh nói tới là ai, họ cũng biết y vì ai mà bị bắt. Nên ai ai cũng không phản đối, một lòng trung thành, bảo vệ vị vua tối cao của mình.

- Tốt, ta rất biết ơn các ngươi. Còn bây giờ, TẤT CẢ XUẤT PHÁT NHẮM BẮC QUỐC MÀ ĐÁNH CHO TA.

- RÕ.

Sau tiếng hô khẩu lệnh của NGÔ THIỄN, tất cả lập tức xuất phát, một binh đoàn hơn 70 vạn người đang hướng thành trì phía Bắc Quốc mà xông tới.

Bên này, sau khi người thám tín nhận được tin lập tức cấp tốc chạy báo cho hai tướng quân mình biết. Mồ hôi chảy dài trêи tráng, y chạy vào không kịp hành lễ, lắp bắp nói.

- Đại tướng TỪ HINH, chúng ta nguy rồi, 70 vạn binh lính Nam Quốc đang kéo đến đây như vũ bão tiến về chúng ta.

- Sao ?

- Ngươi nói 70 vạn ?

- Đúng, không sai, là 70 vạn, chia ra năm tóp, nhưng quan trọng tóp chính là do vua NGÔ THIỄN chỉ huy dẫn quân đánh trực diện vào ta.

Nghe tên lính bẩm báo xong, mồ hôi trêи tráng hai người TỐNG LAM, TỪ HINH không ngừng chảy. Chuyện này không ổn rồi, chỉ có thể bẩm báo lên hoàng thượng mà xin chi viên thôi.

- Ngươi lập tức bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng, xin người lập tức phái chi viện đến. Chúng ta ở đây sẽ cố cầm chân y, nhanh đi nếu không kịp mất.

Nghe TỪ HINH nói xong, tên lính đó nhanh chóng ra ngoài lấy ngựa hướng kinh thành mà phóng như tên bay.

Chỉ còn lại TỪ HINH, TỐNG LAM, hai người cũng nhanh chóng mặt giáp cho người tập trung quân lính chuẩn bị ứng phó với 70 vạn quân Nam Quốc.

......................

TẠI HOÀNG TRIỀU BẮC QUỐC.

LIÊN THÀNH giờ đã được thay một bộ hỉ phục khác, thần sắc của cậu bây giờ rất tệ. Ai nhìn thấy cũng xót thay cho phận hồng nhan của một đóa mẫu đơn xinh đẹp sắp tới.

Cậu ngồi thẫn thờ trước gương, đôi mắt vô hồn nhắm lại, tay siết chặt thành quyền. Chỉ còn một chút nữa thôi sức lực của cậu sẽ khôi phục, vậy mà tên khốn đó.......

Nghĩ đến đó LIÊN THÀNH nhắm chặt mắt, kiềm chế bản thân không được bộc phát. Đang mãi suy nghĩ thì một cung nữ đi lại, cuối người nói với cậu.

- Ngụy công tử, giờ lành đã đến, hoàng thượng có lệnh mời người đến lễ đường để cùng nhau bái đường.

- Cùng nhau bái đường ? Rốt cuộc đến cùng là ta quá coi thường ngươi. Đến cùng người ta mong lại không xuất hiện.

LIÊN THÀNH mỉm cười nhưng gương mặt lại hiện lên sự thống khổ. Cậu đứng lên, bước từng bước nặng nề tiến về hướng nơi diễn ra lễ đường của hoàng cung.

HẠO KHIÊM trêи người mặc hỉ phục, đứng đó nhìn cậu ngoan ngoãn đang tiến vào, hắn nhếch miệng một cái đầy khinh bỉ.

Mọi người có mặt tại buổi lễ, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng hắn. Nhưng khi cậu bước vào, tất cả đều trở nên im lặng, hơi thở nặng nề nhìn cậu.

Trêи người NGỤY LIÊN THÀNH bây giờ không chỉ đơn giản là một bộ hỉ phục đỏ mê lỵ, mà còn có những chiếc xích đang khóa chặt cổ, tay và chân y.

Tiếng xích va chạm vào nhau hay tiếng xích ma sát với nền cứng nhà dưới chân. Nó càng làm cho không khí buổi lễ thêm não nề hơn nữa. Họ không nghĩ tân lang lại phải mang xiềng xích lên bái đường nhận tổ quy tông thế này.

HẠO KHIÊM nhíu mày, đi nhanh lại chỗ LIÊN THÀNH kéo cậu đi đến gần nơi làm lễ.

- Ngươi từ khi nào mà trở nên lề mề vậy hả ?

- .......

- Mau tiếng hành buổi lễ đi.

HẠO KHIÊM ra lệnh cho một quan thần già có lẽ là người chủ trì buổi lễ. Lời nói của hắn nói ra làm cho vị quan kia run sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để tiếp tục buổi lễ. Nếu như không muốn mạng mình mất, đầu rời khỏi cổ.

- Giờ lành đã đến, mời hai tân lang cùng nhau làm lễ bái.

- Ngươi nên đứng gần ta một chút đó, hoàng hậu à.

- Ngươi nên chết đi, HẠO KHIÊM.

- NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA.

Tiếng hô của vị quan kia vang lên, ai ai cũng nín thở đứng xem phần quan trọng thất trong buổi tiệc. Đột nhiên bên ngoài có tiếng gọi lớn, xé tan bầu không khí quỷ dị kia.

- BÁO...... CÓ TIN KHẨN CỦA TỪ TƯỚNG QUÂN GỬI VỀ.

HẠO KHIÊM mặt tối xầm lại, quay người lại xem thử tên nào cả gan giám phá chuyện tốt của hắn. Hắn đi nhanh về hướng tên lính không biết trời cao đất dày kia, nắm cổ áo tên đó kéo lên.

- Ngươi đang biết mình đang làm gì không hả, ngươi không thấy ta đang bái đường sao ?

- Bẩm....hoàng thượng.... thần biết nhưng chuyện này an nguy rất lớn.

- Nói. Là chuyện gì ?

- Bẩm. TỪ HINH tướng quân xin quân chi viện khẩn cấp, nếu như không nhanh chóng chi viện, e là đến mạng họ cũng khó giữ được.

LIÊN THÀNH đứng đằng sau, nghe tên lính kia nói thế, cậu liền nở một nụ cười nửa miệng nhưng vẫn không lên tiếng. HẠO KHIÊM khi nghe tên kia nói thì nhíu mày tức giận.

- Ngươi nói rõ cho ta xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở biên ải.

- Là 70 vạn của Nam Quốc đang tiến đánh thành ta theo năm nhánh. Nhưng nhánh trực tiếp tiến đánh vào thành chỉ huy chính là HOÀNG ĐẾ NGÔ THIỄN.

Nghe đến đây ai cũng hoang mang, chuyện này sao đột ngột thế chứ. Không phải hai nước vẫn hòa bình yên ổn sao, sao đột nhiên lại xảy ra chiến sự này.

- Hahaha....... NGÔ THIỄN cuối cùng cũng đến rồi, trước không sau không cũng không bằng đúng lúc. Ngươi nghĩ sao HẠO KHIÊM ?

- Ngươi vui mừng hơi sớm rồi.

- Khômg phải sao, ta nghĩ ngày tàn của ngươi đã đến rồi đó.

""Chát""

HẠO KHIÊM tát LIÊN THÀNH một cái rõ mạnh, làm cậu ngã luôn xuống đất. Hắn cuối xuống nắm lấy tóc cậu kéo đi trước sự ngạc nhiên, thất kinh của tất cả.

Hắn thô bạo kéo lê cậu từ trong ra bên ngoài, kéo lê cậu từ trêи bậc thềm cao nhất xuống bậc thấp nhất. Cả mấy chục bậc thềm hắn không thương xót cậu dù chỉ một chút. Lôi cậu một một mạch xuống tới bậc cuối cùng quăng cậu xuống đất.

Hắn cũng không thềm nhìn cậu một cái đã lập tức cho người chuẩn bị. Đem theo 60 vạn binh sĩ ra thành phía nam, hắn cũng không quên lôi luôn cậu bỏ lên ngựa của hắn. Hắn muốn cậu phải chứng kiến cảnh này, cảnh mà hắn sẽ một đao giết chết tên NGÔ THIỄN kia. Hắn muốn cho cậu thấy, phải cho cậu phải van xin, phải quỳ gối cầu xin hắn.