Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 54




Nếu nói LIÊN THÀNH bị HẠO KHIÊM bắt giam lúc nào cũng ra tay tàn bạo với cậu. Thì ngay hiện tại, biên ải cũng chả khá gì mấy.

Sau khi NGÔ THIỄN rời đi, đến eo núi gần thung lũng, đúng như dự đoán từ trước của LIÊN THÀNH. Một nhánh quân của TỪ HINH và TỐNG LAM đã mai phục sẵn ở đó.

Họ mất khoảng hai canh giờ mới có thể thoát ra khỏi nơi đó, vừa chạy vừa bắn pháo sáng báo hiệu. Nhưng chờ đợi vẫn không thấy quân tiếp viện được đưa tới, ngược lại họ lại nhận được ba đóm sáng tín hiệu chỗ thành trì phía bắc.

Biết là nơi đó cũng chả khá gì, nên họ đã nhanh chóng dẹp yên nơi này. Cấp tốc đến đó để hỗ trợ.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của NGÔ THIỄN, NGÔ DIỆN gọi to lên một tiếng. Cùng lúc đó cũng có một tiếng quát lớn vang lên.

- Tất cả bỏ hết vũ khí xuống, nếu không hai người này sẽ chết.

- Bỏ vũ khí xuống.

Đó là lần lượt tiếng của TỪ HINH và TỐNG LAM, lưỡi kiếm sắc nhọn của họ đang kề lên cổ hai người HÀN PHONG, GIA MINH.

Do lúc đang đánh vì nghe tiếng gọi lớn của NGÔ DIỆN, hai người lơ là nhìn về phía nơi đó. Nhờ vào đó mà TỐNG LAM, TỪ HINH mới chớp lấy thời cơ ra tay.

NGÔ LÃNG thấy HÀN PHONG đang gặp nguy, định chạy lại nhưng lưỡi kiếm trêи cổ y lại kề sát một chút nữa. Một chút máu tươi cũng từ đó chảy ra, NGÔ LÃNG buộc miệng chửi thề một câu.

- Chết tiệt, TỪ HINH có giỏi thì thả y ra đấu với ta này.

- Thả y ? Đâu đó dễ.

Nói đoạn, TỪ HINH nhìn lại hướng NGÔ THIỄN thấy y đang tiến lại gần. Liền đưa tay đáng mạnh lên phía sau gáy của HÀN PHONG kiến y ngất đi. TỪ HINH ôm y vào người, nhanh chóng quay người rời đi. Trước khi đi, TỪ HINH còn để lại một câu.

- Y vốn không phải là của ngươi.

NGÔ LÃNG tay siếc mạnh, hét lên một tiếng thật to, chưa bao giờ y lại cảm thấy bất lực đến vậy. Nhìn người mình yêu gặp nguy hiểm, lại nằm trong vòng tay của kẻ khác, bị kẻ khác mang đi. Nó khó chịu đến nổi y muốn sang bằng tất cả bằng mọi giá cũng phải bảo toàn đem người trở về bên mình.

NGÔ DIỆN bên này cũng chả khá hơn, khi GIA MINH đang bị TỐNG LAM một tay kề kiếm vào cổ, một tay đang ôm y vào người. Do lúc sơ hở TỐNG LAM đã nhanh chóng thổi một thứ bột trắng vào mặt GIA MINH. Thứ bột đó khiến GIA MINH ngay lập tức như mất hết sức lực và bất động đứng một chỗ.

TỐNG LAM thấy y như vậy thì nhếch mép cười một cái, đi đến đưa kiếm kề sát vào cổ y, nhìn NGÔ DIỆN đầy thách thức.

Nếu NGÔ DIỆN liều mình xông lên chưa chắc là đã nhanh bằng lưỡi kiếm của tên kia. Y cũng đứng đó bất lực nhìn TỐNG LAM lôi GIA MINH đi.

Y cũng chỉ kịp nhìn thấy khẩu hình miệng GIA MINH phát ra ba từ rồi mỉm cười với y sau đó cũng ngất đi trong người TỐNG LAM.

- Ta chờ ngươi.

Lúc NGÔ THIỄN chạy tới nơi cũng là lúc hai người kia bị đem đi. NGÔ THIỄN chứng kiến hết tất cả, cũng rất tức giận chỉ hận mình về quá trễ. Một người bị bắt đã đủ mệt đủ rắc rối rồi. Bây giờ đến ba người thì mọi chuyện sẽ khó hơn rất nhiều.

- Hai đệ không sao chứ ?

- Ca, huynh thật sự đã về rồi.

NGÔ LÃNG không lên tiếng chỉ đứng đó nhìn xung quanh, NGÔ THIỄN như hiểu được nhị đệ của mình đang tìm kiếm gì thì lập tức trầm mặt lắc đầu.

- LIÊN THÀNH đã bị HẠO KHIÊM bắt rồi, y cũng bị bắt trước mặt ta.

- Ca......

- Bây giờ không phải lúc để than vãn, về thành trước, điều động hết quân lính đến đây cho ta. Gọi luôn cả A DOANH, A BÂN về thành, thành trì bên kia tạm thời chỉ để lại một tướng canh giữ là được. Trận này ta sẽ toàn chiến đem người trở về.

Hai người NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN nghe xong cũng cho người làm theo, trận này họ nhất định phải thắng, họ thà mất thành trì phía bắc này cũng phải cứu bằng được ba người kia.

Còn hai người GIA MINH, HÀN PHONG sau khi bị ngất đi, đã được hai người kia đem về chỗ họ. Hai người bị giam giữ ở hai phòng khác nhau, bên ngoài cũng đều bị khóa cẩn thận và có rất nhiều lính canh ở bên ngoài.

- Chết tiệt, tên khốn ra tay mạnh thật, đến giờ cổ vẫn đau. Phải tìm cách ra khỏi chỗ này mới được.

HÀN PHONG đưa tay xoa xoa cổ, rồi nhanh chóng đứng dậy đi xung quanh xem xét. Y đưa tay đẩy thử cửa sổ gần đó, hình như nó bị cái gì bên ngoài cản thì phải. Đang mãi loay hoay tìm cách mở nó, thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Một thân áo giáp tiến vào đi lại phía y.

- Vô ích thôi, ngươi không thể mở nó ra được đâu.

- Thật sao ? Chỉ với cái này ngươi nghĩ sẽ cản được ta.

- Có thách ngươi cũng không dám đi ra khỏi nơi này. Cho dù có ra được ngươi nghĩ ngươi còn toàn mạng để trở lại nơi đó.

- Ta thà bỏ mạng ở nơi đó còn hơn phải sống ở nơi dơ bẩn này.

- Dơ bẩn ? Ngươi nói ai dơ bẩn ?

- Không phải sao ? TỪ HINH ngươi có bao giờ vì ta mà hi sinh cái gì chưa, ngươi có bao giờ vì ta mà từ bỏ tất cả, có bao giờ vì ta mà đến cả mạng mình ngươi cũng không màng không.

TỪ HINH nghe HÀN PHONG hỏi mình những câu hỏi mà có lẽ cả đời y cũng không bao giờ nhắc đến. Y im lặng đứng đó, mắt rũ xuống không dám nhìn trực tiếp vào HÀN PHONG.

HÀN PHONG thấy hành động kia của y thì bậc cười khanh khách. HÀN PHONG đi lại dựa mình vào cửa sổ, tay khoanh lại để trước ngực.

- Đường đường là một đại tướng quân lại không dám nhìn thẳng vào mắt một tên hèn hạ như ta mà trả lời sao ?

- Ngươi nên nghỉ ngơi đi, ta đi trước.

TỪ HINH toang quay lưng bước đi, HÀN PHONG nào để y đi dể dàng như vậy. Vẫn chất giọng lãnh đạm kia, HÀN PHONG lên tiếng.

- Ngươi biết vì sao ta lại không chọn ngươi, mà lại chọn ở bên NGÔ LÃNG cùng y chiến đấu không ? Vì y có thể vì ta mà sang bằng tất cả, những thứ cản đường ta. Còn ngươi lại ngược lai, thà phụ ta chứ không bao giờ phụ ""hắn"". Nói cách khác ngươi thà bảo vệ mạng sống của bản thân để phục vụ hung thần chứ không bao giờ vì ta mà hi sinh mạng mình. Còn NGÔ LÃNG lại khác, y có thể đem bản thân mình cho ngàn kiếm xuyên tâm chứ không bao giờ để ta tổn hại dù chỉ một chút.

TỪ HINH im lặng tay vô thứ nắm thành quyền, y không nói gì rồi bỏ đi ra ngoài luôn. HÀN PHONG thấy y đi, nhanh chóng cũng đứng thẳng người lên. Phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi nơi này, đang loay hoay thì trêи mái nhà có tiếng gì đó. HÀN PHONG nhếch miệng cười rồi cũng đạp lên cái bàn gần đó dùng sức leo lên trêи.

Đang định dùng tay đấm một phát cho ngói trêи đó bể ra để tạo một lỗ hổng, thì đột nhiên gương mặt phóng đại của GIA MINH ở đâu lò lò xuất hiện.

Cũng may HÀN PHONG dừng tay kịp lúc, chứ không cái đấm này đã vô luôn bản mặt ai kia rồi. HÀN PHONG đánh nhẹ lên đầu GIA MINH một cái miệng quở trách.

- Sao lại biết ta ở đây mà đến, còn tên kia đâu. Hắn thả ngươi đi như vậy à ?

- PHONG Ca à, ca nghĩ sao khi hắn lại thả đệ đi. Là đệ nhân cơ hội hắn không đến mà nhanh chóng trốn ra đó.

- Được cái lanh là giỏi, đi thôi nơi này không thể ở lâu.

Nói rồi hai người nhanh chóng tìm đường rời khỏi thành trì Bắc Quốc. Đang lúc chạy, chỉ còn một chút nữa thôi họ sẽ đến được thung lũng.

Thì đột nhiên phía sao có tiếng hô hào đuổi theo, TỐNG LAM giương cung tên lên nhắm vào chân của họ mà bắn. Nhưng y không ngờ hai mũi tên y lần lược bắn ra lại gặp trúng hướng thuận gió. Nó bay rất nhanh, thay vì cắm vào chân thì nó một cắm vài bả vai GIA MINH, một cắm vào ngực HÀN PHONG.

Vì đang chạy HÀN PHONG thấy GIA MINH đột nhiên ngã xuống. Y định quay lại đỡ GIA MINH đứng lên, nhưng thay vì đỡ lại đẩy GIA MINH qua một bên, đưa người mình ra cản phía sau. Y chỉ kịp nghe được một tiếng ""phập"" và cảm giác trước ngực mình đau nhói.

Y từ từ nhìn xuống ngực mình rồi lại nhìn GIA MINH đang chật vật đứng lên đi lại chỗ mình. Y chỉ cười với GIA MINH một cái thật tươi rồi từ từ ngã xuống.

- PHONG Ca......... khônggggg.......

GIA MINH chạy lại ôm cơ thể HÀN PHONG vào người mình, liên tục gọi tên y. HÀN PHONG vẫn nằm đó hai mắt nhắm liền, cơ thể buông lỏng, không đáp lại tiếng kêu gào của GIA MINH.

Nhưng cũng không được bao lâu, GIA MINH cũng bắt đầu khó chịu. Như muốn ngủ, hai mắt cậu bắt đầu rũ xuống và máu sau lưng y cũng không ngừng chả, thậm chí nó đã ướt luôn một mảng lớn chảy dọc thwo đường sống lưng luôn rồi.

GIA MINH nghe được tiếng hét hò phía sau như đang đuổi đến rất gần rồi. Nhưng hình như y vẫn nghe được có âm thanh nào đó cũng đang ra sức gọi tên mình.

Không biết có phải linh tính mách bảo mình phải mở mắt ra hay không. GIA MINH cố hết sức mở mắt ra ngước mặt lên, trước mặt y cũng có một thân ảnh như mờ ảo đang cưỡi ngựa lao nhanh tới phía y.

- NGÔ DIỆN.

GIA MINH mỉm cười, chỉ kịp thốt ra hai từ rồi cũng gục xuống trêи người HÀN PHONG mà dần dần mất đi ý thức.