HÀN PHONG ngồi bên cạnh nhìn LIÊN THÀNH, chuyện này là sao, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì. Đang suy nghĩ thì thái hậu bước vào, bà đi nhanh lại hướng giường nhìn người nam nhân đang nằm trêи đó. Mắt bà bắt đầu đỏ hoe, bà xem đám người của LIÊN THÀNH như con mình. Không ngờ có lúc lại phải đứng trơ mắt nhìn.
- Thần tham kiến thái hậu.
- Các ngươi đứng đó làm gì ? Mau lại xem bệnh cho nó.
Các thái y bên ngự y phòng nghe lệnh của thái hậu xong, lập tức tới nơi, nhưng người giỏi nhất trong cung không có đây.
- Ngươi mau đi lấy thuốc cầm máu, ngươi mau đi lấy ít nước lại rửa vết thương đi. Nhanh lên.
Người vừa mới ra lệnh kia là Sở thái y, chuẩn bị hết đâu vào đấy, y đưa tay vừa chạm vào áo của LIÊN THÀNH thì cậu liên tục nôn ra máu. Nôn mỗi lúc còn nhiều, nhưng toàn máu đen, nếu không cầm máu kịp thời thì độc không chết, nhưng chết vì mất máu quá.
So với ồn ào bên cậu thì bên HẠO KHIÊM lại khác, Lục quí phi giờ đang ôm chặt tay hắn. Mặt lúc nào cũng sợ hãi, ứa nước mắt.
- Hoàng thượng, Lục quí phi không sao, chỉ là bị trật chân thôi. Nghi ngơi vừa bữa là khỏi. Giờ thần xin phép, thần có chuyện gấp cần làm.
- Ngươi làm gì mà gấp gáp quá vậy. Bộ trong cung còn chuyện gì sao.
- Xin hoàng thượng thứ tội. Nếu thần không đi ngay bây giờ chỉ sợ đầu thần khó giữ được với thái hậu.
HẠO KHIÊM nhíu hai hàng lông mày lại với nhau, trong cung rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà khiến mẫu thân hắn tức giận như vậy. Nghĩ là làm, hắn quay sang dặn Lục quí phi nghỉ ngơi cho khỏe, rồi đi xem rốt cuộc có chuyện gì.
Hoàng thượng vừa đi khuôn mặt ả lại thay đổi, ả cười nửa miệng thản nhiên cầm tách trà trêи bàn lên uống, miệng luôn lẩm bẩm.
- LIÊN THÀNH à LIÊN THÀNH ngươi không đấu lại ta đâu, ở đó mà chờ chết đi.
♡♡♡♡♡♡
- SỞ GIANG, tình hình Ngụy công tử sao rồi.
- LÂM SƠN, không ổn rồi, ta cầm máu không được, huynh ấy cứ nôn ra khang, miệng vết thương bắt lúc nãy còn tím, giờ nó chuyển đen, lang rất nhanh nữa. Huynh mau nghĩ cách đi.
LÂM SƠN chính là vị thái y giỏi nhất trong cung, y nghe SỞ GIANG nói xong chạy nhanh lại chỗ LIÊN THÀNH, thấy máu dưới đất đen một mảng. Rốt cuộc đây là độc gì chứ, sao tổn hại nhiều đến vậy.
- Trước tiên đệ đến phòng ta, lấy hết mấy lọ thuốc trong phòng qua đây. Đi nhanh đi.
Nói xong, LÂM SƠN quay lại lấy con dao nhỏ, hơ qua lửa, đưa vào gần miệng vết thương chuẩn bị rạch. HÀN PHONG hiểu được hành động của y, phản ứng nhanh chụp vội con dao lia xuống đất.
- Không được.
- HÀN PHONG, con đang làm gì vậy.
- PHONG Ca huynh sao vậy.
Thấy hành động như mất khống chế của HÀN PHONG ai cũng ngỡ ngàng.
- Không được động vào chỗ đó. Nếu mấy người không muốn chết.
- HÀN Ca, không lẽ......
GIA MINH thấy HÀN PHONG mắt đỏ ngầu mặt tức giận, không lẽ lại là cái đó. Bán tính bán nghi, y lại gần HÀN PHONG nhìn rõ vào ngực LIÊN THÀNH miệng không giữ được chửi thề.
- Chết tiệt. Sao nó trùng hợp vậy chứ.
- Mọi người có thể chữa. Nhưng không được dùng bất cứ gì làm miệng vết thương lớn ra.
"PHỤT" LIÊN THÀNH lại phun ra máu nữa, LÂM SƠN nhanh tay bắt mạch cho cậu. Y ngạc nhiên khi mạch cậu không có, dù cố thế nào cũng không được.
Tình hình bay giờ, ai ai cũng căng như dây đàn, Không khí nặng nề thấy rõ.
- TỪ HINH, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao nơi này đông ngưòi vậy.
- Hoành thượng người không biết thật sao ? Người bị trúng tên là Ngụy công tử, mũi tên đó có kịch độc.
- Kịch độc ?
- Vâng thưa hoàng thượng. Tất cả mọi người đang có mặt ở đó, kể cả thái hậu.
Người trúng tên là cậu, sao hắn lại không biết chứ. Hằng gì mẫu thân hắn lại tức giận như vậy. Bước chân của HẠO KHIÊM càng lúc càng nhanh đi về hướng cung của cậu.
- TIỂU TÂM, NGỤY LIÊN THÀNH sao rồi.
TIỂU TÂM nhìn về người vừa hỏi, nước mắt cô lại rơi, lắc đầu nhìn vào trong. HẠO KHIÊM nhận ra không khí khá nặng nề, hắn tiếng vào đi lại phía giường. Kinh ngạc nhìn đống đen đen dưới đất.
- Mẫu thân, người cũng ở đây.
- Sao con không để nó chết luôn đi rồi hãy đưa thái y tới. Lệnh ta con còn không nể nang sao.
- Mẫu thân, nhi thần không có ý đó.
Thái hậu tức giận, bà không ngờ con trai bà lại vô trách như vậy.
- Hai người đang làm gì vậy.
- PHONG Ca MINH Ca hai huynh mau dừng lại đi.
HẠO KHIÊM và mẫu thân của hắn đang đứng tranh luận thì nghe tiếng của LÂM SƠN, TIỂU LIÊN lớn tiếng gọi hai người kia. Quay lại nhìn, thấy họ đang một dao đâm vào ngực mình, lấy chén hứng một chén đầy.
- Nhanh, đem máu của hai người chúng ta hòa lại với nhau, một phần cho LIÊN THÀNH uống, một phần đổ trực tiếp lên vết thương kia. Nhanh lên còn kịp.
- HÀN PHONG, GIA MINH.
Sau câu nói của HÀN PHONG cả hai cùng gục xuống đất. Thấy vậy TỐNG LAM, TỪ HINH chạy lại đỡ họ dựa vào ghế. Nhờ đó họ tình cờ phát hiện trêи ngực trái của hai người có hình xăm gì đó, giống nhau. Hình như là hình đầu lâu, xung quanh là những sợ xích. Hai người họ cũng phát hiện ra cả hai đều nhắm vào con mắt bên phải đâm xuống. Rốt cuộc chuyện này là sao.
- Ngưng nôn rồi, độc không còn di chuyển nữa. Sao lại thế được.
- Không còn di chuyển sao ? Bằng máu của họ ?
- Đúng vậy thưa thái hậu. Thần làm theo những gì họ bảo. Đúng là độc không còn di chuyển nữa.
HẠO KHIÊM đang đứng, nghe SỞ LÂM nói hẵn cũng ngạc nhiên không kém. Nhìn về phía ngực của cậu, hắn phát hiện ra trêи ngược cậu hình như có gì đó. Do vết thương cũng nằm chỗ đó nên hắn không nhìn rõ.
- Chuyện này lệnh của ta không ai được truyền ra. HẠO KHIÊM, con mau chóng điều tra chuyện này cho ta. Ta sẽ đích thân giải quyết. Bây giờ tất cả lui ra, trừ người có liên quan, SỞ GIANG, LÂM SƠN hai người sẽ ở lại đây đến khi nào NGỤY LIÊN THÀNH khỏe hẳn.
- Thần tuân chỉ.
Bà sẽ không để yên cho ai làm ra chuyện này, bà sẽ là cho ra lẽ. Nhìn ba con người lúc nào cũng có cười nói, giờ chỉ nằm yên một chỗ bà lại đau lòng thêm. Tuy tính mạng của cậu giữ được, nhưng độc trong người vẫn còn. Lắc đầu, quay lại căn dặn gì đó với TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM rồi bà trở về tẩm cung mình. Bà cần nghỉ ngơi, bà mệt rồi.