Ngày qua ngày, đêm qua đêm, cuối cùng ngày mọi người chờ cũng đã đến. Người người khắp nơi đang đổ về kinh thành, vì hôm nay là lễ tạ ơn, đích thân hoàng thượng và thái hậu đứng ra là lễ nên ai ai cũng muốn xem.
Trái ngược với không khí nhộn nhịp nới diễn ra buổi lễ, thì tẩm cung của LIÊN THÀNH lại yên bình đến lạ. Bởi giờ này ai ai cũng đang say giấc nồng, hình như không ai nhớ gì đến buổi lễ cả.
- TRONG VÒNG BA TIẾNG ĐẾM TẤT CẢ PHẢI CÓ MẶT.
Như đặc báo thức từ trước, HÀN PHONG, GIA MINH, TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM, không hẹn cùng nhau ngồi bậc dậy. Chuyến này thì họ chết chắc rồi.
-MỘT.
Đang mơ màng không biết phải làm sao, nghe tiếng đếm của LIÊN THÀNH cả bọn quýnh cả lên, ai cũng lật đật nhảy khỏi giường
- HAI.
- BA.
Xong tiếng đếm thứ ba, tất cả đều có mặt, ra sức hít thở lưu thông không khí, mém tý nữa thôi, chưa chắc mạng này của họ còn. Vẫn còn hên.
- Biết lý do hết rồi chứ. Hửm.
- Công tử, tụi muội xin lỗi sẽ không có lần sao.
- LIÊN Nhi, tha cho tụi này một lần thôi.
- Tha ? Bốn người biết bây giờ là giờ nào không.
Buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
- Á ! Đúng rồi buổi lễ, nhanh đi, chúng ta tới đó.
Nói xong GIA MINH nháy mắt ra hiệu cho mọi người, kéo LIÊN THÀNH đi. Nếu đứng lại đây thêm một chút nào nữa, họ sống không nổi quá. Cũng do khi tối bốn người bọn họ lắng cậu thức đi ngắm sao nên mới ngủ quen. Sao không có đã vậy sáng ra bị ăn mắng nữa.
- LIÊN THÀNH, tụi con đến rồi sao. Sao giờ mới tới. Buổi lễ sắp bắt đầu rồi.
- Dạ do tụi con có chút chuyện một chút, nên mới tới trễ. Con xin lỗi người.
GIA MINH chột dạ nhanh miệng trả lời bà. LỤC ÁI HÂN đứng bên kia, thấy bà đang nói chuyện vui vẻ với bọn người của LIÊN THÀNH thì tức giận.
- LIÊN THÀNH, ngươi chờ đó. Ngươi cười không được lâu nữa đâu.
- Nàng đang nói gì vậy ?
Ả giật mình khi nghe tiếng nói của hắn. Lấy lại trạng thái e thẹn thường ngày, ả mỉm cười lắc đầu ý nói không sao.
- Hoàng thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Xin mời người ra chủ trì buổi lễ.
Là TỐNG LAM, y thay hắn chuẩn bị mọi thứ. Thấy mọi người đã tới đông đủ, nên y đã tới gọi hắn ra thắp hương làm lễ.
- Hôm nay, ta đứng ra tổ chức buổi lễ này, chỉ muốn cầu phúc cho muôn dân. Mong cho mọi người nhà nhà hạnh phúc, nhà nhà vui vẻ. Đặc biệt, đất nước luôn thái bình, ngày càng lớn mạnh, ngày càng phát triển.
-Hoan hô hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Mọi người nghe lời cầu nguyện của hoàng thượng xong, ai ai cũng quỳ xuống mà hành lễ với hắn..
Bất chợt, phía dưới, dám người của LIÊN THÀNH phát hiện có cái gì đó đang lao nhanh về phía họ. LIÊN THÀNH ra hiệu cho hai người đừng ra tay, mọi chuyện để cậu giải quyết.
- "PHẬP" A !!!!!!
Ai cũng giật mình với tiếng la thất thanh của một cung nữa, quay sang chỗ phát ra tiếng la, họ thấy một mũi tên đang ngăm trêи ngực trái của LIÊN THÀNH, khóe miệng cậu lại chảy ra ít máu. Cậu từ từ ngã xuống, HÀN PHONG, GIA MINH như không tin vào mắt mình, cậu không hề né mũi tên, mà chỉ làm giảm lực sát thương của nó thôi. Cậu điên rồi sao.
- Có thích khách. Mau bảo vệ hoàng thượng, thái hậu.
- Hoàng thượng, thái hậu, nơi này rất nguy hiểu, xin hai người hồi cung.
TỪ HINH thấy tình không ổn ra lệnh cho mọi người bảo hoàng thượng, thái hậu hồi cung. Còn mình thì chạy lại chỗ của LIÊN THÀNH.
- Cậu ấy sao rồi.
- Không biết, hình như tên có độc.
- Có độc ? Ai lại làm chuyện này chứ.
TỪ HINH giờ mới quan sát lại HÀN PHONG, khóe mắt y rất đỏ, hình như là y khóc. Lần đầu tiên thấy y khóc như vậy, TỪ HINH cảm thấy nhói, khó chịu ở lồng ngực, rốt cuộc là vì sao.
- LIÊN THÀNH, thằng bé sao rồi.
- Thái hậu, sao người còn ở đây, nơi này rất nguy hiểm.
- NHANH, mau đem nó về tẩm cung, ta sẽ cho người truyền thái y tới.
Bỏ qua câu nói của TỪ HINH ngoài tai, bà hối mang LIÊN THÀNH về cung. Nghe bà hối thúc vậy, GIA MINH giờ mới sự nhớ đúng là phải mang cậu về cung, không thì không kịp mất.
GIA MINH đưa tay lên ngực LIÊN THÀNH, nắm chặt phần còn lại mũi tên, rút nhanh ra một phát.
LIÊN THÀNH phun ra ngụm máu đen, chính xác thì cậu đã bị trúng độc rồi.
- Lục phi, nàng không sao chứ.
- Thần thϊế͙p͙ không sao, chỉ có điều chân không thể đứng dậy được.
HẠO KHIÊM đang duy chuyển thì thấy Lục phi đang ngồi dưới đất, mặt hoang mang sợ hãi. Hắn liền chạy lại bế nàng lên. Hướng tẩm cung của ả mà đi, trong lúc bế ả hắn đã cho người truyền lệnh gọi thái y giỏi nhất trong hoàn cung đến xem cho ả.
- LIÊN THÀNH, nó sao rồi.
- PHONG Ca và MINH Ca đang xem cho huynh ấy, họ nói loại độc này hình như không có thuốc giải.
Thái hậu vừa vào liền thấy TIỂU LIÊN, TIỂU TÂM đứng bên ngoài khóc. Còn khiến lòng bà đau hơn nữa.
- Thái y đâu, sao ta không thấy ai ở đây cả.
- Tất cả thấy y giỏi nhất đều được hoàng thượng cho gọi vào cung của Lục quí phi rồi, thưa hoàng hậu
- To gan, chỉ một vết thương nhỏ mà không xem ta ra gì sao. Truyện lệnh của ta đến ngự y phòng nếu không lập tức cử người giỏi nhất đến ngay đây cho ta, KHÁNG LỆNH CHẬM TRỄ CHÉM TẤT CẢ.