Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 4: Ước định




Ngày hôm sau khi Sở Lăng thấy Vân Tiên mặt hắn như trước không chút thay đổi, hai người ngồi đối diện nhau, trên mặt Sở Lăng có suy nghĩ sâu xa, còn nhìn Vân Tiên tìm tòi nghiên cứu.

“Kế hoạch của ngươi đến tột cùng là như thế nào?”

Vân Tiên lạnh nhạt nói:“Nếu đệ nói,huynh sẽ đồng ý giúp đệ?”

Sở Lăng lạnh lùng cười,“Huynh không phải là một người tò mò.”

Vân Tiên yên lặng, qua một lúc lâu mới nói:“Đệ biết huynh thích Đoan Mộc mộng.”

Trong mắt Sở Lăng hiện lên một tia khổ sở,“Nàng đã lập gia đình.”

“Nếu đã lập gia đình huynh liền không thích,vậy hiện tại huynh cũng sẽ không ở trong này.”

Sở Lăng ngẩng đầu nhìn con ngươi sâu thẳm của hắn, ánh mắt vẫn là kiên định như cũ, chưa từng thả lòng. Hắn đột nhiên liền bắt tay của hắn, âm thanh lạnh lùng nói:“Đệ đến tột cùng muốn làm cái gì? Muốn hại Mộng Nhi? Đệ muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vân Tiên không vội không giận, nói:“Đệ chỉ là muốn báo thù.”

“Mộng Nhi cũng là người của nhà Đoan Mộc.”

Vân Tiên bình tĩnh nhìn hắn, thở dài một hơi nói:“Nếu đệ muốn hại Đoan Mộc Mộng,tại sao còn tìm huynh giúp đỡ?” Người hại hắn thì hắn sẽ báo thù, nhưng Đoan Mộc Mộng chẳng qua là người không liên quan thôi.

Sở Lăng buông tay hắn ra,“Vậy đệ nói đi,đệ muốn huynh làm cái gì?”

Vân Tiên chậm rãi nói:“Đưa đệ tiến cung, hiến cho Hoàng Thượng.” Tám chữ vừa nói ra làm cho Sở Lăng biến sắc.

Vân Tiên mỉm cười khuynh quốc khuynh thành,“Đệ muốn được sủng ái.”

Sở Lăng hít một ngụm khí, trong ***g ngực càng không biết từ nơi nào trào ra một cỗ tức giận, hắn đứng lên lớn tiếng nói:“Đệ là nam nhân.”

Vân Tiên nhẹ nhàng đứng lên đi đến trước mặt hắn,hơi thở của hai người dường như có thể nghe thất. Ngay lúc Sở Lăng không biết hắn muốn làm gì,Vân Tiên đột nhiên hướng tới gần hắn, môi mỏng mềm mại dán lên môi hắn.

Cánh môi mềm mại mang theo một loại mùi thơm tươi mát,dịu dàng mút làm cho Sở Lăng nhịn không được sa vào trong đó, hóa bị động thành chủ động thôn thật sâu lên môi hắn.

Phát giác hắn hôn càng sâu,Vân Tiên kinh ngạc, hắn vốn chỉ là muốn trêu đùa cho nên hôn lên môi hắn, cũng không nghĩ đến hắn lại đáp lại, hơn nữa càng ngày càng thô bạo giống như trừng phạt. Vân Tiên muốn thối lui nhưng tay Sở Lăng đã giữ chặt đầu của hắn, làm cho hắn không thể động đậy.

Cảm giác rất tốt đẹp,Vân Tiên muốn cứ hôn như vậy,thẳng đến dài đằng đẵng. Nhưng trong lòng lại nổi lên cảnh giác mãnh liệt, hắn đành phải nhẫn tâm cắn xuống thật mạnh.

Sở Lăng mở mắt ra, gần trong gang tấc mặt hắn vẫn như cũ không có tức giận, trong miệng mùi máu tươi lan tràn nhưng hắn không muốn buông ra. Thẳng đến một tiếng thở nhẹ truyền đến, hai người mới nhanh chóng tách ra, sau đó nhìn nhau lung túng.

Khóe môi hai người đều mang theo máu tươi,liếc mắt lẫn nhau một cái nhưng không có nói chuyện.

Bóng đêm buông xuống,Sở Lăng đẩy Vân Tiên ra,sau đó nói một câu.

“Ngày mai khởi hành.”

Nhìn bóng dáng Sở Lăng,trong lòng Vân Tiên đột nhiên bình tĩnh lại, trong mắt lại có phần cảm kích. Đoạn Dạ Thần vỗ vỗ vai hắn, nói:“A Tiên,đệ thật sự phải như vậy sao?”

Vân Tiên gật đầu.

“Không bằng huynh thay đệ xông vào trong phủ Tể tướng, giết sạch sẽ hang ổ của bọn họ?”

…………..

Thời tiết mát mẻ,là một ngày tốt để dạo chơi. Vân Tiên từ lúc lên xe ngựa sau đó không nói gì thêm,Sở Lăng ngồi ở một bên cũng không nói, chẳng qua là đôi mắt không có rời khỏi mặt hắn như là muốn nhìn thấu tim hắn. Sắc mặt Vân Tiên một chút không có khác thường, mặc hắn nhìn vào mình.

Nhìn lâu Sở Lăng ngửa đầu dựa vào trên xe ngựa nói:“Đệ đánh đàn cho huynh nghe đi.”

Vân Tiên không hề động tay,chỉ  nhìn hắn khóe môi phun ra vài câu:“Ti trúc bất nhập loạn nhĩ.”

Sở Lăng kinh ngạc một chút cũng không có tức giận,nhìn hắn nói:“Nghe nói âm luật có thể bình tâm tình…”

Vân Tiên đã biết hắn kế tiếp muốn nói gì, thản nhiên ngắt lời nói:“Bình không được thù hận trong lòng đệ.”

Sở Lăng quét mắt sang hắn một cái,“Có lẽ đệ sẽ hối hận.”

Vân Tiên mím chặt môi, không nói nửa chữ.

Vài ngày sau tới vương phủ Trung Châu, nhưng Sở Lăng chưa lập tức dẫn hắn vào cung mà an bài hắn ở trong phủ.

Chạng vạng trong đình hoa,Vân Tiên khẽ vuốt cầm huyền, nhưng không có khảy đàn,giống như không có tâm tư để đàn.

Đến nơi đây đã ba ngày, nhưng Vân Tiên không có nhìn thấy Sở Lăng, hắn dường như bề bộn nhiều việc.Ngón tay của Vân Tiên dừng lại nhìn mặt hồ xuất thần. Hắn đem chuyện kia để ở trong lòng sao?

Không nghĩ được bao lâu,hắn liền nghe thấy có tiếng bước chân đang đi đến. Vân Tiên ngẩng đầu thấy được Sở Lăng mấy ngày không thấy, cùng với một thanh niên.

Thanh niên giống như không dự đoán được nơi này có người, lắp bắp kinh hãi, khi nhìn thấy mặt Vân Tiên lại càng ngạc quên chuyện muốn nói.

Trong mắt Sở Lăng hiện lên một đạo hào quang, mỉm cười nói:“Hoàng huynh,để thần đệ giới thiệu.”

Người này là Hoàng Thượng sao? Tuy rằng đoán được nhưng Vân Tiên vẫn sửng sốt,Sở Lăng nói:“Người này là nhạc công do thần đệ tìm được trong dân gian,tên là  Vân Tiên.”

Sở Du gật đầu nhưng ánh mắt lại chưa rời khỏi mặt Vân Tiên, hắn đi tới mỉm cười nói:“Nói như vậy, cầm nghệ của ngươi vô cùng tốt?”

Bộ dạng Vân Tiên như phục tùng,“Là ngài quá khen.”

Sở Du hứng thú nói,“Đàn một khúc cho ta nghe được không?”

Vân Tiên không có trả lời, nhưng tay chạm vào cầm huyền nhẹ nhàng khảy lên. Cầm nghệ của hắn không cần nhiều lời,Sở Du nhắm mắt thưởng thức. Sở Lăng đứng ở một bên đột nhiên nhìn được một màn cực kỳ chói mắt, ánh mắt lóe lên nhưng không nói gì thêm.

Khúc nhạc vừa hết Sở Du ý do vị tẫn mở mắt ra, tán thưởng nói:“Quả nhiên không tồi,nghe như tiên nhạc. Hoàng đệ, đệ tìm người này thật giỏi,thật giỏi.”

Sở Lăng khom người, Sở Du đi  từng bước về phía trước, hứng thứ bừng bừng nhìn chằm chằm Vân Tiên nói:“Ngươi cũng biết ta là ai?”

“Xưng vương gia là hoàng đệ thì chỉ có đương kim Thánh Thượng.” Vân Tiên lạnh nhạt cũng không hành lễ.

Sở Du mỉm cười, nói:“Không nghĩ tới ngươi thông minh như vậy, có làm người đánh đàn cũng không kiêu ngạo. Hoàng đệ, không bằng tặng hắn cho huynh, được không?” Hắn tuy là hỏi nhưng trong mắt lại có ý không cho kháng cự. Sở Lăng nhìn thoáng qua Vân Tiên, thấy mặt hắn không chút thay đổi nói:“Hoàng huynh ưu ái, tất nhiên là tốt lắm.”

Sở Du cao hứng đang muốn gật đầu,Vân Tiên lại thản nhiên nói:“Vân Tiên không muốn.”

Một câu làm cho hai người đồng thời nhìn nghi hoặc nhìn sang hắn.

Vân Tiên tùy ý gảy cầm huyền,nói:“Vân Tiên sống tại đây tốt lắm, không muốn rời đi.”

Sở Du sửng sốt một chút, mỉm cười nhưng không bắt buộc chỉ nói:“Được, vậy trẫm cũng không ép ngươi.”

Ngày hôm đó Sở Du ngây người thật lâu mới rời đi, Vân Tiên thu cầm, xoay người quay về phòng lại bị Sở Lăng bắt được cổ tay.

“Tại sao?” Trong mắt hắn có nhiều nghi hoặc,đột nhiên nhìn đến ánh mắt thản nhiên của Vân Tiên, nháy mắt sáng tỏ. Hắn nhẹ nhàng buông cổ tay hắn ra, khóe môi nở một nụ cười châm chọc nói:“Không nghĩ tới đệ không chỉ có có tài nghệ, còn có công lược.”

Vân Tiên chậm rãi rời đi, bóng dáng thanh cao kêu ngạocòn có một tia thê lương