Thịnh Lật không biết đã quỳ bao lâu không được lệnh từ Thác Bạt Hoàn Thành, y không dám đứng dậy, tiếp tục nén đau quỳ đợi. Thác Bạt Hoành Thành thấy Thịnh Lật thân thể lung lay sắp ngã mới phục hồi tinh thần, làm bộ bình tĩnh ho khan một tiếng:”Y phục xốc xếch thế này còn thể thống gì, đứng lên đi.”
Nghe được Thịnh Lật nhanh tay nhanh chân mặc quần áo tử tế, theo quy củ ngồi đợi bên cạnh. Hôm nay Thác Bạt Hoàn Thành mặc một thân thanh bào, ngang hông buộc đai lưng khảm ngọc, cả người tỏa ra quý khí vương giả thần thánh không thể xâm phạm.
“Ngủ suốt một ngày đã đủ rồi chứ?” Thác Bạt Hoàn Thành nói ra khẩu khí bốn phần trêu chọc ba phần tà mỵ hai phần tức giận.
“Một ngày? Lúc này đã ngày hôm sau rồi?” Thịnh Lật năm phần kinh ngạc năm phần sợ thốt lên!
“Không cho phép cúi đầu, như vậy rất dễ khiến người phạm tội.” Thác Bạt Hoàn Thành nói.
Thịnh Lật kinh ngạc ngẩng đầu lại bị Thác Bạt Hoàn Thành siết chặt cổ tay.”Có muốn ra ngoài không?”
Thịnh Lật không rõ ý Thác Bạt Hoàn Thành, hắn muốn cái gì nha? Chẳng lẽ chán ghét muốn đuổi y rồi? Nhưng ngẫm nghĩ lại, từ khi đến đây, ba tháng qua y trừ nhà xí ra hầu như không bước chân khỏi doanh trướng.
Lúc đến đây, lãnh phong cuồn cuộn, xuân ý nảy mầm, hiện tại hơn trăm ngày không biết nước đã hóa băng chưa, hầu điểu có phải đã bay về phương nam. Thịnh Lật muốn ra ngoài nhìn một chút tuy nhiên ra ngoài rồi sẽ rất khó trở về, vì thế Thịnh Lật chần chờ nhìn nam nhân có thể quyết định số phận mình lại không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn.
Kết quả chờ một hồi vẫn không thấy động tĩnh, sau đó thì bị hôn môi. Lúc này, trong đầu Thịnh Lật đột nhiên lóe lên một ý tưởng, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của y, trong binh thư không phải có câu: “Cường giả sinh tồn” Chỉ khi bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ cả nhà bình an!
Thịnh Lật thừa dịp chân trái Thác Bạt Hoàn Thành bị thương khó đi lại đổi khách làm chủ, to gan quấn chân ngang hông cưỡi lên Thác Bạt Hoàn Thành, sau đó dựa theo phương pháp Hách Khương dạy lấy lòng hắn, đương nhiên Thác Bạt Hoàn Thành không ngờ Thịnh Lật lại chịu chủ động nhưng không phản cảm chỉ nhướng mày vui vẻ nằm trên giường hưởng thụ được người ta lấy lòng.
Thịnh Lật dùng cái miệng nhỏ mê người mặc sức cắn mút trên ***g ngực Thác Bạt Hoàn Thành, hai tay vuốt ve lướt qua tám múi cơ bụng rồi trượt xuống, trên đường còn cảm nhận được một ít vết sẹo sần sùi cả mới lẫn cũ, đầu lưỡi quanh co tỉ mỉ miêu tả một ít vết sẹo nhỏ, đến khi ngẩng đầu lại dùng đôi mắt xếch mơ màng cướp lấy sự bình bĩnh của Thác Bạt Hoàn Thành.
Hách Khương đã dạy muốn bắt được tâm nam nhân còn phải biết cách hùa theo! Vì thế Thịnh Lật xoay người, đặt mông ngồi lên vị trí phân thân Thác Bạt Hoàn Thành, nhớ lại mấy ngày trước Hách Khương chỉ dẫn phương pháp dùng mông vân vê ba quả chuối, bắt đầu vặn vẹo trên phân thân khổng lồ nóng bỏng, hiển nhiên đã thành công khơi dậy hứng thú người nọ.
Thác Bạt Hoàn Thành thở hổn hển nặng nề vẫy lên lưng Thịnh Lật, y khẽ run rẩy, bàn tay to của hắn lại không an phận rong chơi khắp nơi, trêu chọc viên thịt trước ngực Thịnh Lật cho đến nó vừa cứng vừa vễnh, rồi lại bị nghiện, đôi tay to thân kinh bách chiến từ từ di động xuống dưới.
“A ~” Thịnh Lật nhíu chặt chân mày, hít sâu một hơi. Qủa nhiên, Thác Bạt Hoàn Thành chỉ khuấy động mấy cái phân thân Thịnh Lật liền trướng lên.
“Sủng vật, lúc ta không có ở đây ngươi đã làm gì rồi, không sao lại nhạy cảm đến vậy nha?” Thác Bạt Hoàn Thành khẩu khí cợt nhã rơi vào trong tai Thịnh Lật nhưng đang nhục nhã y.
“Ưm...... A a...... không có...... Không có......” Thịnh Lật nhịn xuống cố gắng nói thành câu.
“Thật ư?” Dứt lời, Thác Bạt Hoàn Thành như trừng phạt dùng sức nắm chặt.
“A......” Thịnh Lật chịu không được đùa bỡn lưu manh, hai gò má đỏ bừng, lời nói chưa trải qua nghĩ đã thốt ra: “Là ngài phái người đến điều giáo ta, bây giờ lại chất vấn ta!”
Mới vừa nói xong, Thịnh Lật hối hận ruột cũng xanh, chỉ bằng khẩu khí ban nãy, Thác Bạt Hoàn Thành muốn diệt cửu tộc y cũng không có gì là quá.
“Ha ha ~” Phía sau truyền đến tiếng cười sãng lãng của Thác Bạt Hoàn Thành, Thịnh Lật đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, đứng dậy quỳ xuống dập đầu xuống đất.
Thác Bạt Hoàn Thành vươn tay nâng lên chiếc cằm run rẩy, nhìn vào khuôn mặt tinh sảo Thịnh Lật, tiếng cười cao vút lại vang lên.
“Quả nhiên thú vị, so với những thứ phàm phu tục tử kia thì ngươi thông minh hơn mấy phần.” Thịnh Lật quỳ trên mặt đất nghe được thở phào nhẹ nhõm, y lấy lòng hắn, hắn đương nhiên chỉ cần hưởng lạc.
“Tới đây!” Thanh âm lạnh lùng Thác Bạt Hoàn Thành truyền đến.
Thịnh Lật run rẩy bò đến bên cạnh Thác Bạt hoàn thành.
“A ——!”
Không biết Thác Bạt Hoàn Thành có phải đang tức giận hay không, thoáng cái vọt tất cả vào.
“A......” Thịnh Lật vui vẻ cùng thống khổ rên rỉ khe khẽ, khi Thác Bạt Hoàn Thành tiến vào đồng thời hạ thân Thịnh Lật cũng bắn ra, Thịnh Lật cùng hạ thân y giống nhau xụi lơ dưới thân Thác Bạt Hoàn Thành.
Thác Bạt Hoàn Thành ở bên trong thân thể Thịnh Lật ra sức trừng phạt đấu đá lung tung, sau đó dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm, không ngừng va chạm vào nó.
“A...... Ư...... Chậm...... Chậm...... chút..... nhanh quá...... A......”
Thác Bạt Hoàn Thành đem nóng bỏng rút ra ngoài cửa huyệt, một chút đụng vào hoa tâm, một chút đụng vào hậu huyệt, hồng thủy lần nữa không kìm được lan tràn. Hắn trên dưới đong đưa, khóe môi mỏng cong nụ cười tà mê người, nóng bỏng khổng lồ nhanh chóng vạch ra dũng đạo hẹp hòi, ma sát tràng vách tường, bỗng nhiên ngừng lại không có bất kỳ động tác.
Thịnh Lật phát hiện cái thứ khổng lồ nóng rẩy kia ngừng lại, còn mình chưa thể bắn ra, kim thương bất khuất không nhúc nhích.
“A...... ưn n......” Thịnh Lật ngọa nguậy bên dưới người hắn, chỉ chốc lát sau chịu không được cảm giác ngứa ngáy mà thấp giọng cầu khẩn: “Tướng quân, thật khó chịu......”
Dĩ nhiên Thác Bạt hoàn thành biết y khó chịu, hắn còn khó chịu hơn nhưng chỉ cần nghĩ tới trò hay phía sau đành phải cố nén. Thác Bạt Hoàn Thành trong lòng cười tự giễu, đường đường là đại tướng quân Tề quốc, từ khi nào vì muốn cùng tên đầy tớ chủ động hưởng thụ niềm vui thú mà tự hành hạ mình?
“A ——” Thịnh Lật ngồi trên người Thác Bạt Hoàn Thành bắt đầu vận động làm hắn hít vào một hơi.
Lúc này, Thác Bạt Hoàn Thành đã không còn thời gian thưởng thức biểu tình tiểu sủng vật, Thịnh Lật vẫn không có kinh nghiệm, Thác Bạt Hoàn Thành cũng không thể tiếp tục ẩn nhẫn, đem Thịnh Lật đẩy ngã xuống dưới thân, hai thân thể suy nghĩ vẫn vơ điên cuồng trên giường chuyển động.
+++++
Thịnh Lật không biết bản thân đã ngất khi nào, sau khi tỉnh lại đã là sáng sớm.Cũng may nam nhân bên cạnh còn chưa tỉnh ngủ, y có đủ thời gian chỉnh chu lại bản thân nhếch nhác. Thịnh Lật định ngồi dậy, chợt bị một cánh tay tráng kiện vòng ngang hông, Thịnh Lật bản năng thở hốc vì kinh ngạc.
“Còn sớm, ngủ tiếp......” Thác Bạt Hoàn Thành giọng nặng nề rồi lại không thể kháng cự, Thịnh Lật không thể làm gì khác hơn biết điều nằm lại trong ngực hắn.
Mặt trời lên cao, Thịnh Lật trong lòng biết tiếp tục ngủ không phải chuyện hay. Vì thế y tận lực không đụng vào nam nhân đang ngủ say, từ từ rút ra chân trái. Nhặt lên y phục tối qua bị Thác Bạt Hoàn Thành xé nát, lắc đầu, dùng nó thấm chút nước lau chùi chất nhầy bên đùi, nước khá lạnh mỗi lần chạm vào tóc gáy toàn thân đồng loạt dựng đứng, lau có phần vất vả. Sau khi dọn dẹp xong, đến tủ lấy ra một bộ y phục mới, khi quay đầu lại kinh ngạc nhìn thấy Thác Bạt Hoàn Thành không biết tỉnh lại lúc nào đang nghiêng người nhìn chằm chằm mình. Thịnh Lật xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ, hắn tỉnh hồi nào vậy ta?
“Thay y phục.” Thác Bạt Hoàn Thành xuân phong đắc ý nói.
“Dạ” Thịnh Lật cầm cho hắn một bộ áo trắng, rồi lại lấy thêm y bào tơ lụa, chọn thêm đai lưng cùng giày đen tuyền.
Thác Bạt Hoàn Thành vén chăn lên, thân thể trần truồng ngồi thẳng bên giường, Thịnh Lật hai tay cầm y phục, quỳ gối trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, cẩn thận giúp hắn mặc y phục.
“Ngẩng đầu lên nhìn ta.” Thịnh Lật nghe lệnh chậm rãi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy cặp mắt sắc bén kia.
Thác Bạt Hoàn Thành cúi đầu nhìn cặp mắt xếch nhàn nhạt như phủ một lớp sương mù. Mắt Thịnh Lật rất đẹp, trong suốt tận đáy, ngũ quan tinh xảo.
Lúc Thịnh Lật giúp Thác Bạt Hoàn Thành thắt đai lưng, Thác Bạt Hoàn Thành đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của Thịnh Lật nhấc bỗng lên để hai người mặt đối mặt. Hơi thở hắn nhẹ phả vào mặt y, hòa cùng hơi thở đối phương.
“Ngô!” Lưỡi của hắn khuấy đảo trong miệng y, dễ dàng bắt lấy cái lưỡi đinh hương mút lấy. Cho đến Thác Bạt Hoàn Thành buông ra, đầu lưỡi Thịnh Lật đã sớm tê dại không chịu nổi.