Tuân theo quy củ y ngồi sát bên cạnh, cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
“Tới đây, lấy lòng ta.” Thác Bạt Hoàn Thành giọng nói từ tính mang theo hùng hồn lại không trộn lẫn bất kỳ tình cảm ra lệnh.
Thịnh Lật chậm chạp đi tới bên giường, gương mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt trở nên hồng nhuận sáng bóng, y cắn môi dưới không dám thở mạnh, hít thở cũng trở nên khó khăn hơn. Ngẩng đầu nhìn nam nhân trên giường, da thịt cả người hắn bại lộ trong không khí, đôi chân thon dài màu mật rắn chắc bên trên phủ một lớp lông tơ dày rậm, bộ vị trọng yếu bị một góc trường bào che lấp loáng thoáng có thể thấy địa phương màu đen cùng cái nơi đang phồng lên, cơ bụng tám múi cường kiện chỉnh tề xếp hàng trên thân thể hắn. Không chỉ có vậy trên người hắn còn có đầy rẫy vết thương mới cũ xen kẽ làm người ta rung động, cơ ngực tam giác hùng hồn làm ánh mắt Thịnh Lật không dám tiếp tục càn rỡ. Bởi vì cứ tiến về phía trước nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thác Bạt Hoàn Thành, hắn lại không có ý che giấu cứ thế trước mặt Thịnh Lật khiến y ngượng ngùng không biết phải làm sao, cuối cùng ngơ ngác đứng sững bên cạnh.
Thịnh Lật nghĩ tới tánh mạng người nhà, cắn răng một cái, dậm chân leo lên giường. Thác Bạt Hoàn Thành hai chân đã sớm tách ra đợi vưu vật trước mắt tới lấy lòng mình. Ngón tay mảnh khảnh của y rơi vào mắc cá chân hắn, có lẽ trước đó y đã đứng đợi khá lâu, mùa xuân tháng ba khí trời đặc biệt lạnh làm hai tay y cũng lạnh buốt. Cho nên khi đôi tay lạnh như băng của y đụng phải thân thể nóng bỏng thì hắn khẽ rên lên một tiếng.
Thịnh Lật cúi đầu, nghe tiếng hít thở của hắn ngày càng nặng nề dồn dập. Hai tay ôm không hết bắp đùi một đường trườn lên, ngón tay lạnh như băng chạm đến mỗi một nơi đều khiến Thác Bạt Hoàn Thành tâm dương khó nhịn. Ngón tay Thịnh Lật từ từ chuyển đến giữa hai đùi, vô tình chạm vào quái vật lớn nóng bỏng, kinh ngạc nhanh chóng thu tay về, phân thân của nam nhân này lớn quá! Mặc dù y cũng là nam nhân nhưng cái kia thật không thể sánh bằng hắn nha.
“Tiếp tục.” Thác Bạt Hoàn Thành nằm trên giường lần nữa truyền đạt lệnh không cho kháng cự.
Thịnh Lật nhắm chặt hai mắt, vươn tay cầm khổng lồ của hắn, cảm giác được vật khổng lồ kia nhưng sinh vật sống nhảy nhót trong tay càng lúc càng lớn, một tay căn bản cầm không hết, Thịnh Lật không thể làm gì khác hơn kiên trì cầm chặt con quái vật lớn.
“Nhúc nhích.” Thác Bạt Hoàn Thành ngửa ra sau trên giường, hai mắt khép lại, trên bụng vạt áo chuyển động biên độ ngày càng tần phồn.
Thịnh Lật tận lực khuấy động lên xuống khổng lồ, thỉnh thoảng ngửa mặt nhìn nam nhân nằm ngửa, lúc này mặc dù đang đắm chìm trong *** nhưng vẫn anh khí bức người.
Qua một khoảng thời gian dài, hai tay Thịnh Lật đã đau đến không thể cử động, thế nhưng nóng bỏng trong tay không giảm nửa phần độ cứng.
“A ~~~~~” Bỗng nhiên chất lỏng màu trắng như núi lửa bộc phát bắn ra.
Thác Bạt Hoàn Thành mở mắt nhìn nam nhân thẹn thùng trước mắt, khóe miệng nhúc nhích, chất lỏng màu trắng tán lạc trên thân thể, thấm ướt một mảng y phục Thịnh Lật. Hắn thích thú vươn ngón trỏ quét chất lỏng trên mặt Thịnh Lật, Thịnh Lật sợ đến không dám nhúc nhích. Sau đó hắn lại đem ngón trỏ nhét vào trong miệng Thịnh Lật, Thịnh Lật kinh ngạc khẽ hé miệng để mặc ngón trỏ của hắn khuấy đảo bên trong, chất lỏng chua ngọt nhanh chóng lan tỏa cả khoang miệng. Một lúc sau, cái lưỡi của Thịnh Lật bắt đầu nhói đau, hắn mới chuyển tay vòng sang ót Thịnh Lật, dùng sức ấn y xuống. Khi thứ khổng lồ vốn đã xụi lơ lần nữa uy phong lẫm lẫm chen vào miệng Thịnh Lật, sợ hãi bị người ép khuấy động thêm một hồi, Thịnh Lật mệt mỏi vô cùng.
Đột nhiên hắn vung tay xé, quần áo ngủ của Thịnh Lật nhanh chóng bị ném trên mặt đất, nháy mắt vóc người gầy ốm của y hoàn toàn hiện ra trước mặt hắn. Hắn kéo Thịnh Lật đến gần, há miệng cắn viên thịt phấn hồng trước ngực y, viên thịt mềm mại ở trong miệng hắn từ từ trở nên cứng như đá, sau đó liền dùng sức cáu xé viên thịt, đau đến trán y toát mồ hôi lạnh, khóe miệng hắn lúc này đã nhiễm máu tươi, cười ngã ngớn với y. Thịnh Lật cảm giác bản thân đang rơi vào một hang động không đáy u ám. Hắn dùng sức lật người Thịnh Lật đặt dưới thân thể, còn hắn ngồi trên mông y gặm cắn làn da trơn mịn trên sống lưng.
Thịnh Lật gục trên giường, cau mày chịu đựng cơn đau âm ĩ, nam nhân này thế nhưng lại cắn mình. Thác Bạt Hoàn Thành hai tay vòng qua dưới nách vê nặn viên thịt trước ngực y, mỗi một động tác đều khiến y không nhịn được bật ra rên rỉ. Đôi bàn tay to đã được tôi luyện trên chiến trường, mặt trên dày cộm phòng rộp, lúc này nốt phồng trên tay đang từ từ ma sát mỗi một tất da thịt trên thân thể y, thuận tiện trườn xuống đùa bỡn hạ thể y, quay, nắm, kéo, xé mỗi một lần kích thích điều làm y run lẩy bẩy.
Thác Bạt Hoàn Thành lại dùng sức tát một cái trên mông y, một cơn rát đau ập đến, y nhíu mày nước mắt thiếu chút nhỏ ra. Hắn nửa quỳ phía sau y, nóng bỏng không chút thương tiếc đâm vào dũng đạo hẹp hòi.
“A ————!” Thịnh Lật trực tiếp ngã xuống giường, nước mắt ào ào chảy xuống, hai chân không ngừng đi xuống, đôi tay nắm chặt sàng đan.
Đau! Đau a! “Xin xin ngài đấy, ra ngoài...... có được hay không, xin ngài...... A a......”
Thác Bạt Hoàn Thành kinh ngạc nhìn vưu vật phía dưới, mới vừa rồi hắn dùng sức trực tiếp đút vào, hiện tại dũng đạo thắt chặt, hạ thân hắn bị bao chặt trong thân thể nam sủng không thể nhúc nhích.
“Roẹt ~~~~~~~~”
Hắn thuần thục trừu động mấy cái trong dũng đạo rồi mới từ từ rút ra ngoài. Cùng lúc ấy, ynằm sóng soài trên giường bắt đầu khóc nức nở, hậu huyệt hồng hồng từ từ chảy ra dòng máu đỏ lòm.
Ra máu? Thác Bạt Hoàn Thành kinh ngạc, sau đó mở miệng hỏi: “Ngươi là lần đầu tiên?”
Thịnh Lật nằm rạp trên giường, một lúc sau mới khôi phục khí lực, gật đầu: “Đúng”
Hắn nhìn nam sủng không thể động đậy, nắm lấy quần áo bên cạnh, nâng cái mông Thịnh Lật lên thật cao, đem vải vóc nhét vào.
“A......” Thịnh Lật nằm trên giường nhịn đau, miệng bật ra tiếng rên khe khẽ.
“Nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao.” Thác Bạt Hoàn Thành nói xong cũng xuống giường, đi tới bên cạnh mộc dũng, mượn những luồng nước lạnh thấu xương để hạ cơn nóng trong người.
………
Mấy ngày sau đó, y vẫn đảm nhiệm chức trách hầu hạ cơm nước sinh hoạt thường ngày cho hắn. Bất quá phần lớn thời gian hắn đều dùng xử lý quân vụ, không thì lại cùng đám thủ hạ thương thảo chiến lược. Vì thế hầu như cả ngày y không thể gặp mặt hắn.
Nửa tháng sau, nhất là mấy ngày gần đây, hắn đôi khi thậm chí cả đêm đều nhìn binh thư hoặc phê quân vụ, mệt mỏi thì ngã trên bàn làm việc ngủ một hồi. Điều này làm y cảm thấy không ổn, chẳng lẽ đêm đó y đắc tội hắn, hắn lại ngại y là lễ vật do quốc chủ đưa đến mới không dám vứt bỏ, chỉ vắng vẻ y?
Y cỡi hết y phục chui vào trong chăn thầm nghĩ tiêu rồi nhưng nếu chuyện hắnkhông thích y truyền đến lỗ tai quốc chủ, một nhà y nhất định sẽ chết đói nha, không, không được, nhất định phải tìm cách để hắnsủng ái, chỉ có vậy người nhà mới có thể sống cuộc sống ấm no!
Thế là cả buổi tối, Thịnh Lật trằn trọc trở mình, không thể ngủ yên.
Hôm sau, thái giám bên cạnh hoàng đế Tề quốc được lệnh tới đây ban bố thánh chỉ. Thịnh Lật len lén núp phía sau lều vải nghe ngóng, Lưu công công kia nói một ít chuyện liên quan đến quân đội, y nghe không hiểu.
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, vị công công ngàn dặm xa xôi từ Tề quốc chạy tới đây nói thân thể mỏi mệt, Thác Bạt Hoàn Thành liền an bài Lưu công công ở trong một lều vải khác nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mới trở về Tề cung.
Đợi đến đêm khuya, Thịnh Lật buồn ngủ vô cùng nhưng vẫn cố căng hai mắt, thật vất vả đợi được hắn thương lượng xoang với những tướng quân kia. Không ngờ hắn bảo y tắm rửa sạch sẻ thì xong việc.
Nửa đêm, Thịnh Lật đứng dậy, mỗi động tác đều làm thật cẩn thận để không quấy nhiễu giấc ngủ người bên cạnh.Thịnh Lật choàng lên trường bào màu rám nắng, vén lên màn vải, chuẩn bị ra ngoài.
Đột nhiên loáng thoáng nghe được cây đại thụ phía trước có động tĩnh, nghe kỹ không giống thanh âm dã thú.Vì thế Thịnh Lật rón rén trốn phía sau bụi cây, nhìn thấy một người khoác áo choàng màu đen vụng trộm đi tới mặt sau đại thụ.
Hắc y nhân phía trước sải từng bước nhỏ, phía sau có năm sáu tên lính theo đuôi. Thấy tình cảnh này, Thịnh Lật nghĩ thầm, hắc y nhân kia bị theo dõi rồi?
Sau đó lại thấy hắc y nhân từ từ bỏ đi hắc bào, tiện tay giắt trên nhánh cây.
“Lưu công công???” Thịnh Lật căng thẳng rốt cuộc thả lỏng, đêm hôm khuya khoắt Lưu công công còn chạy đến đây làm gì?
Không lâu sau lại thấy Lưu công công nghiêng người về phía đại thụ, ánh mắt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn phía sau, tiếp theo khom lưng cởi xuống quần mình, để mông trần hướng về đám binh lính, Thịnh Lật trong lòng dâng lên ý chán ghét.
Lưu công công ôm lấy đại thụ, thân thể cùng thân cây ma sát lại không biết từ nơi nào nhặt được một khối đá thon dài dễ đưa đẩy cắm vào cúc hoa, Lưu công công ôm lấy thân cây ngửa đầu rên rỉ khiến Thịnh Lật xấu hổ vô cùng, ngay sau đó mấy binh lính đi tới bên cạnh Lưu công công, vây quanh bốn phía, trên mặt lộ nụ cười thô tục.
Rất nhanh đám binh lính cũng thoát đi y phục trên người, mạnh mẽ kéo đầu Lưu công công để ông ngậm thứ dơ bẩn, tiếp theo bốn năm người không chút kiêng kỵ đùa bỡn một mình Lưu công công.
Ngay sau đó, Lưu công công bị năm tên binh lính kia cưỡng râm nhưng không thấy Lưu công công có bất kỳ phản kháng, thậm chí còn rất hưởng thụ quá trình. Khi bọn nam nhân nọ dùng đủ loại tư thế tiến vào bên trong thân thể Lưu công công, tất cả bọn họ đều thoải mái cười to......
Thịnh Lật kinh ngạc không dám tin hai mắt của mình, không nghĩ tới thân thể Lưu công công lại dẻo dai đến vậy, bị bọn họ lăn qua lộn lại, ngay cả y cũng không nhìn nổi nhưng vẻ mặt Lưu công công trông rất hưởng thụ, miệng không ngừng gọi to bảo bọn họ tiến sâu hơn nửa!
Chỉ chốc lát sau, mấy người bọn họ thong thả cười lớn, một nam tử lưng hùm vai gấu trong đám đem Lưu công công đặt tại trên cây để hắn ôm đại thụ, tiếp theo từ phía sau cắm vào người hắn, ngay sau đó lại có một người cắm vào cúc hoa vị nam tử lưng hùm vai gấu, ngay sau đó những thứ khác liên tục làm vận động đồng dạng.
Buổi tối đêm đó, Thịnh Lật nhìn trộm trở lại trong doanh trướng, khi nhắm mắt lại những cảnh tượng đó cứ lập đi lập lại trong đầu y đuổi mãi cũng không đi......