"Ngày mai con và Quốc Anh sẽ cùng đi chụp ảnh cưới đấy, lo mà ngủ sớm để mai còn chuẩn bị"
Xém tí nữa tôi đã mắc nghẹn... cơm, tay đang cầm đũa lại không thể cầm vững nữa.
Mẹ nói có vẻ nghiêm túc khiến không khí xung quanh có vẻ chùng xuống đôi chút, tôi thở hắt một cái nhìn mẹ đầy dụng ý, rõ ràng mẹ đã...lật lọng, không! là cả nhà đang bày mưu tính kế ép tôi vào tròng đây mà!
"Không hiểu sao mọi người vẫn có thể cho con lấy chồng khi 19 tuổi như vậy"
Anh hai và chị ba phải đi làm, cho nên đôi khi mới về nhà, hôm nay chỉ có tôi mặt đối mặt với ba mẹ.
"Ba thấy vậy cũng tốt mà con, con gái lấy chồng cốt chỉ mong có chổ dựa vững chắc, thằng Quốc Anh thì quá đủ điều kiện rồi, hơn nữa ba mẹ của nó lại là bạn thân của ba mẹ"
"Con biết cái lý do lý chấu này của ba chứ" Tôi lập tức chen vào "Nhưng con xấu hổ với ba mẹ quá, chẳng giữ được lập trường gì cả..."
Lập tức ba đứng dậy trừng mắt nhìn tôi.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình nên lên phòng ngủ sớm, tôi đứng dậy, chưa kịp gì ba đã dí tôi chạy quanh nhà còn vừa mắn:
"Rốt cuộc mày là con tao hay con bả? Sao cứ thích cãi lại tao vậy? Con nhỏ này!"
Ba quơ ngay một cây chổi lông gần đó rượt theo tôi, tôi vừa chạy vừa la oai oái:
"Ba, con lớn rồi, sao cứ hở ra là dí roi vào mông con vậy?"
Rốt cuộc chạy mệt rồi ba cũng phải đầu hàng với tôi, dĩ nhiên phải trốn lên phòng để "bảo toàn mạng sống" chứ?
Tôi không hề thấy Quốc Anh nghiêm túc, luôn luôn đùa cợt, toàn nói ra những câu khiến tôi tức giận.
Tôi lập tức điện thoại cho anh ta, trong đầu lóe lên một ý tưởng vô cùng "độc địa" có thể độc chết cả một con voi lớn.
"Gì vậy? Nhớ anh à?" Vừa bắt máy, anh ta đã phán ngay cho tôi câu đó.
Tôi kìm nén lại tươi cười nói tiếp:
"Ngày mai chụp hình cưới phải không?"
"Ừ, thì sao! Em "bận" à?" Giọng nói anh ta có vẻ như đang trêu tức tôi thì phải.
"Ý anh là sao?"
"Được rồi, anh đùa thôi, muốn gì thì mai nói! Anh vừa ở công ty về, mệt lắm!" Anh ta nói như hễ tôi là một cục nợ cứ bám riết lấy không bằng.
"Được, anh nói đấy, nếu anh hứa"
"Được làm gì cũng được, anh hứa, thậm chí sao trên trời anh cũng có thể bám mũi phi thuyền hái về cho em, miễn sao là em đừng có giở trò lật lọng"
Tôi nhếch miệng cười:
"Em không rảnh rõi làm những chuyện đó đâu"
Chưa để tôi nói thêm câu nào, anh ta lạnh lùng cúp ngang, lúc này tôi chỉ càu nhàu rủa thầm gã.
12 tiếng đồng hồ sau, tại một cửa hàng bán áo cưới sang trọng với năm tầng lầu cao ngút có những cánh cửa chắn bên ngoài bằng kính để người ta để dàng trông thấy những bộ áo cưới sang trọng.
"WHAT?" Quốc Anh nhìn tôi chết trân, hệt như tôi vừa giết anh ta bằng một mũi tên tẩm độc.
Bên cạnh chị chủ tiệm lẫn một số người làm khác đều đổ dồn mắt về tôi.
Trong khi đó tôi khá thản nhiên và đã đoán trước những gì sẽ diễn ra.
"Ý tưởng này em nghĩ ra từ lâu rồi, anh nói anh yêu em mà, hẳn sẽ không từ chối chứ?" Tôi đi đến nói với vẻ đắc ý.
"Nhưng nhưng nhưng...." Môi anh ta mấp mấy không nói được.
"Anh là kẻ dối trá..." Tôi xoay lưng lại ra vẻ giận dõi.
"Nhưng em có thể có ý kiến nào khác ngoài cái ý kiến này không? Chuyện này quá sức tưởng tượng" Tôi đang hình dung gương mặt nhăn nhó khó coi hằn trên gương mặt đẹp trai của anh ta.
"Gì chứ? Trông anh cũng có xấu gì đâu" Tôi quay mặt lại, nhíu mày với Quốc Anh
"Nhưng..." anh ta như cứng lưỡi không nói được
Tôi không nghĩ mình đã "liều mạng" đến như vậy, dám đưa ra một ý kiến vô cùng tày trời, hẳn ba sẽ tức điên lên vì tôi mất, nhưng tôi có đủ lý do chính đáng để cãi lại mà.
Thực ra cũng không có gì to tác, cũng không phải là tôi đưa điều kiện khó khăn, chỉ là muốn anh ấy vào vai cô dâu, còn tôi vào vai chú rễ để chụp hình cưới! Không quá đáng phải không nào? Rất ấn tượng!
"Tôi thấy ý kiến của cô ấy khá ấn tượng đấy" Bà chủ tiệm tán thưởng ý kiến của tôi.
Ây chà, gương mặt Quốc Anh buồn bã nhanh chóng, phải nói là bất lực.
Quyết định như vậy, mọi người bắt đầu bắt tay vào công việc, trang điểm và trang điểm, cứ bắt Quốc Anh hết thử chiếc váy cưới này đến chiếc khác, xoay anh ta quay mồng mồng chư chong chóng.
"Cho anh biết nỗi khổ của cô dâu trước khi cưới" Tôi nói dội vào trong buồng thay đồ, miệng cười đắc ý.
"Sau đám cưới, em sẽ biết tay anh!" Anh ta đáp lại một tràn chẳng thua kém
Bước ra, Quốc Anh kha khá "xinh gái" đấy chứ! Chỉ tội cơ thể anh ta quá men nên chẳng làm cho cái váy cưới " nữ tính" lên được, thôi kệ, cũng không tệ lắm.
Mà cũng công nhận một điều, anh ta trắng không thua gì tôi!
Thế rồi đầu tóc của anh ta bị hai ba cô làm tóc dày vò đến nỗi tôi chỉ biết ôm bụng cười khi ngồi đợi trang điểm, tôi cũng được trang điểm, nhưng chỉ qua loa, "nhân vật chính" vẫn là Quốc Anh.
Ban đầu tôi cứ nghĩ Quốc Anh sẽ nổi điên lên và mắn tôi là đồ ngốc, ấu trĩ hay gì gì đó.
Tính ra cũng ngoan ngoãn đấy chứ!
Do tóc ngắn cho nên mọi người nghĩ cách tạo một vòng hoa chụp lên đầu Quốc anh, sau đó dùng kim ghim định hình khăn voan!
Tôi tròn xoe mắt nhìn Quốc Anh trong lớp phấn dày như băng Nam Cực, nếu không nhìn vào bờ vai nam tính kia, hẳn tôi sẽ không nhận ra đây là một chàng trai.
"Nhìn gì?" Anh ta cau có.
Ha ha! Dù có ấm ức hay không thì đã thỏa thuận rồi, có nuốt lời cũng không được!
Bước ra khỏi tiệm hướng về chiếc xe ô tô gần đó, Quốc Anh lúng túng cố gắng che mặt như "e thẹn" để bước đi, tôi đi đằng sau chỉ biết cười thầm, chung quanh mọi ngươi đang nhìn bọn tôi bằng ánh mắt hiếu kỳ.
Chiếc ô tô chạy thẳng tiến đến nơi được sắp xếp trong bản hợp đồng mà chúng tôi ký để chụp ngoại cảnh, trông khá đẹp và rất sang trọng, không tồi lắm.
Bỏ ra hơn chục triệu để thuê thì không thể làm chuyện tầm thường được, phải hoành tráng, phải có ý nghĩa.
Suốt buổi chụp hình, Quốc Anh như tượng thạch sống chẳng thèm nhúc nhích lấy một cái, tôi bắt đầu khó chịu:
"Anh đấy, chụp hình kiểu gì vậy, như bị ép gả vậy, người bị ép gả là em đây nè!" Tôi nhìn chòng chọc Quốc Anh.
Anh ta ngay lập tức bĩu môi lại:
"Mặc được thứ này là quá tầm kiểm soát của anh, còn đòi anh ưỡng ẹo như con lươn sao?"
"Em có bảo anh làm rắn hay lươn bao giờ? Càng không bảo anh phải lăn ra đất làm con rắn giả chết đâu, chỉ là... nữ tính một tí" Tôi cười mà nụ cười có chút nham hiểm.
Tay quàng qua vai anh ta, ôi đáng ghét, mình lùn quá, nhìn khập khiễn thật!
Tôi vỗ vỗ vai Quốc Anh:
"" Làm theo em nhá!" Tôi nói rồi chu miệng lên đầy quyến rũ, làm động tác cực kỳ đáng yêu.
"Sao thế?" Tôi liếc sang, Quốc Anh lại "cứng cơ" nhìn tôi nữa rồi "Làm đi chứ?"
Anh ta gượng gạo làm theo, cũng chu miệng, ôi, phát khiếp! Làm động tác quyến rũ không kém tôi.
"Tốt lắm, tôi bật cười" rồi tạo kiểu.
Thợ chụp cứ dí máy ảnh tách tách liên hồi vào chúng tôi, sau một lúc lại nghỉ ngơi và cho Quốc Anh... thay xiêm y.
Thực ra chúng tôi chỉ "hóa trang" thế này trong chừng hai mươi bức, cho nên còn lại thì tôi phải trở lại làm cô dâu, còn Quốc Anh là chú rễ. Thôi, vậy cũng không sao! Tôi còn yêu cầu phải để tấm hình đó lên màn hình lớn ở nhà hàng SOPHIE trong ngày đám cưới.
Dĩ nhiên là Quốc Anh phản đối kịch liệt, tôi dọa ngay rằng nếu anh ấy mà không chịu, tôi sẽ bắt anh ấy giả cô dâu vào đúng ngày đó, một là đăng hình lên, một là giả gái.
Quốc Anh nhìn tôi vô cùng ấm ức, nhưng chẳng còn cách nào khác, anh ta rõ biết nếu tôi mà giận thì đại họa sẽ gián đầu.