Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 56




Tôi ngủ say đến mức người đàn ông nằm bên cạnh tôi đã rời khỏi giường lúc nào không hề hay biết.

Khi tôi xoay người đưa tay quờ quạng bên cạnh thì đã nhận thấy chỉ còn mình tôi nằm trên giường.

Đột nhiên thần thức tôi tỉnh hẳn, mắt mở to...

Điều đầu tiên mà tôi cảm thấy chính là sự hụt hẫng, tiếc nuối, người ấy đã mang lại cho tôi một thứ cảm xúc đặc biệt.

Tôi thầm rủa anh ta sao tàn nhẫn với tôi như vậy, tại sao cứ thích in dấu ấn vào trái tim tôi một cách bừa bãi như vậy chứ? Đồ ác tâm.

Tôi bật dậy mà lòng trĩu nặng, nhưng...

"Ngủ có ngon không?"

Chính Quân đang đứng trước mặt tôi, lưng dựa vào tường, bên cạnh cửa sổ.

Mái tóc dài lượt thượt đen huyền, từng làn gió nhè nhẹ thổi tung vài sợi tóc trên gương mặt của anh ta.

Môi anh ta nở một nụ cười ấm áp với tôi, không hiểu sao lại có thể thôi thúc tôi đến như vậy, tôi đã cười đáp lại mà không hề nhận ra mình đang cười.

"Chàng chưa đi sao?" Tôi thắc mắc.

"Ta chỉ đi khi có nàng đi cùng" Anh ta đáp lại khá thản nhiên

"Chàng đùa sao? Sao được chứ, ma ma Lâm..."

"Ta sẽ có cách buộc bà ta phải đồng ý chuộc thân cho nàng" Chính Quân đi đến ôm lấy cổ tôi cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn.

"Nhưng, những lời hôm qua chàng nói là thật?"

Anh ta gật gật.

Hồn phách tôi liêu xiêu như muốn bật ra khỏi thân xác, anh ta đang chơi trò gì vậy? Anh ta là Hoàng Đế Nam Quốc? Một con người bé nhỏ đã và đang gánh vác cả một đất nước, người đã dùng mưu dũng của mình đánh đuổi quân Bắc Quốc xâm lược hùng mạnh...

Đột nhiên bên ngoài có một chấn động không lớn lắm nhưng hơi rung chuyển căn phòng của tôi.

Từ cửa sổ từ đâu ra một nam nhân phi thẳng vào phòng tôi, nhìn thấy Chính Quân, hắn ta lập tức khụy gối hành lễ, nhưng do thính giác không tốt hay anh ta nói quá nhanh, tôi không hiểu anh ta nói những gì.

Điều tôi nhìn thấy trước mắt đã phần nào trả lời cho những thắc mắc của mình, tôi ăn hên đến vậy sao? Anh ta là Hoàng Đế Nam Quốc?

Đầu óc tôi xoay xẩm ngất ngư...

Chính Quân liền lao đến đỡ tôi:

"Nàng không sao chứ?" anh ta lo lắng hỏi tôi

Tôi chỉ kịp lắc lắc đầu hơi cười.

Vị Nam nhân kia nhìn thấy tôi, đột nhiên đi đến với vẻ mặt thất thần, rồi anh ta lại thốt ra một câu nói mà tôi không hiểu, vừa quen lại vừa lạ, anh ta đang nói bằng ngôn ngữ Nam Quốc.

Chính Quân liền quay sang nói với hắn ta gì đó, sau đó quay lại nói tiếp với tôi:

"Ta hy vọng nàng sẽ phối hợp tốt với ta, còn những điều mà nàng thắc mắc thì trên đường đi ta sẽ từ từ giải thích cho nàng hiểu"

Tôi có thể thấy ánh mắt đượm buồn của vị nam nhân đó, vì sao vậy? Tôi và anh ta từng có mối quan hệ gì sao?

Tiếng gõ cửa cửa khiến chúng tôi giật mình hướng sang:

"Vào đi..." Chính Quân trả lời

Phòng bật mở, Lâm ma ma thong thả đi đến với cái điệu bộ khinh khỉnh của bà ta, thực làm tôi muốn nôn:

"Công tử, đêm qua Nam Phong cô nương làm công tử hài lòng chứ?" Sẵn tiện bà ta liếc cái sang tôi một cái.

"Ta muốn bàn một chuyện với bà" Chính Quân đi đến đối diện với bà ta, điệu bộ rất phong nhã nhưng lại toát lên khí chất của một chàng công tử phong lưu, đa tình.

"Chuyện gì? Có phải công tử muốn mua đêm tiếp theo của Nam Phong cô nương?" Mắt bà ta sáng rỡ như mười con đom đóm cộng lại.

"Ta muốn chuộc thân cho Nam Phong..." Giọng nói anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc, có phần áp đảo đối phương.

Bà ta đưa mắt sang nơi khác cười khả ố:

"Công tử, tôi không thể... nếu công tử muốn mua đêm tiếp theo của..." Đột nhiên vị nam nhân ban nãy nhanh chóng xuất hiện kề dao vào cổ bà ta.

"Các người..." Tôi thốt lên sợ hãi, nhưng Chính Quân vội đưa tay ngăn tôi, rồi nói tiếp với bà ta:

"Vậy có chuộc hay không?"

Gương mặt bà ta tái xanh, có vẻ như sắp ngất rồi.

"Chuộc... chuộc..." Bà ta gượng ép phải nói

"Được, bao nhiêu?"

" 1 vạn "

Chính Quân dùng ánh mắt áp đảo bà ta, hỏi lại bà ta một lần nữa:

"Ta hỏi lại, bao nhiêu?" lưỡi dao sắt lẹm đã chạm đến lớp da của bà ta, tôi có thể thấy bà ta đã nuốt nước bọt khó khăn đến mức nào, nhìn bà ta như thế này tôi lại thích thú vô cùng.

"Khi trước bà đã trả bao nhiêu để mua cô ấy?"

"500 " Bà ta nuốt nước bọt

"Được" Chính Quân dùng ánh mắt làm ám hiệu với vị nam nhân đó.

Liền đưa cho bà ta 500 lạng, sau đó tôi thoáng thấy hắn nhét một viên thuốc vào miệng bà ta.

Khi lưỡi dao được thu lại, bà ta đã gào lên:

"Ngươi cho ta uống thứ gì?" Lâm ma ma vừa ho sặc sụa, cố moi thứ đó ra.

"Vô ích thôi, đó là độc được, phòng trừ bà giở trò, tốt nhất hãy đưa chúng tôi ra khỏi đây an toàn, tôi sẽ đưa bà thuốc giải" Vị nam nhân kia nói.

Hắn biết nói tiếng Bắc Quốc! Tôi cứ nghĩ hắn không biết, hẳn là võ quan của triều đình Nam Quốc, nhưng tôi thực sự là thê tử của Chính Quân sao? Vậy là phi tần ư?

Nhưng suy cho cùng, mọi thứ diễn ra như là một giấc mơ, có ngờ đâu giữa lúc tuyệt vọng tôi lại được giải thoát, mà người giải cứu tôi lại chính là "Chân mệnh thiên tử" của tôi và của cả một đất nước.

Bởi tôi không có ký ức của quá khứ, tôi chỉ nhớ khi mở mắt ra thì tôi đã ở đây, mọi lời giải thích của Chính Quân đã xóa tan nghi ngờ trong tôi.

Chúng tôi được chuẩn bị một chiếc xe ngựa, khi tôi và Chính Quân bước vào trong lều, còn vị nam nhân đó làm mã phu...

Khi xe bắt đầu phóng đi, tôi còn nghe tiếng Lâm ma ma ơi ới gọi:

"Thuốc giải... thuốc giải của ta..."

Đáp lại là chất giọng tinh nghịch của hắn ta:

"Chỉ là thuốc sổ thôi..." Sau đó là một tràn cười trêu tức bà ta.

Hẳn Lâm ma ma sót ruột lắm, tôi và Chính Quân bật cười vang trong lều.