Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 46




Thiệu Anh không nghĩ đến tình nghĩa phu thê, thẳng tay cho người tra tấn tàn bạo nô tài thân cận Thục Phi, bởi chính chúng là người khơi gợi "ý tưởng" cho Thục Phi.

Đúng là không ngoài dự đoán, dù có là người, có bộ não phát triển hơn loài vật thì cũng chỉ là thân xác bằng xương bằng thịt, rốt cuộc cũng bị bản năng che mắt lý trí, tất thẩy họ cũng biết tham sống sợ chết nên đã nhận tội không chút e dè.

Điều tất yếu sẽ xảy ra chính là Thục Phi bị giam vào Lãnh Cung, không biết khi nào sẽ được khoan hồng tha thứ, hoặc dã sẽ chịu chết già ở đó cũng không chừng.

Tuấn Kiệt cũng được minh oan và đã trở về quê tịnh dưỡng, mãi lúc đó mới hay tin dữ Thiên Tuệ quy tiên, anh ta đau xót vô cùng, bỏ ăn liền mấy ngày, sau mới định tâm lại.

Tâm tư Thiệu Anh cũng đã nhẹ bẫng hơn rất nhiều, duy chỉ còn một vụ án mấu chốt chính là kẻ đã giả truyền thánh chỉ mượn tay hắn giết Thiên Tuệ, dù đã nghĩ đến là Thục Phi nhưng tra đến cách mấy cũng không có manh mối gì, hẳn không phải cô ta gây ra.

Bởi xét đến cùng, Thục Phi có liều mình vu oan Thiên Tuệ có tư tình cũng do nhất thời đố kị, lòng ghen ghét nổi lên mới thành ra như vậy, nhưng chắc chắn cô ta không ăn nhầm gan hùm mà giả truyền thánh chỉ, tội danh này có thể chu vi cửu tộc.

Thiệu Anh đang ngồi trên ghế rồng ở Ngự Thư phòng, mắt vẫn chăm chú đọc án thư đang cầm trên tay, đột nhiên dừng mắt, một ý nghĩ liền loé lên, trước mắt vẫn nhìn ngọn lửa đang cháy bặp bùng trên đầu nến.

"Chẳng lẽ... là Huệ Phi?"

Đầu mày khẽ chau lại, liệu điều này có quá đáng khi nghĩ đến Huệ Phi hay không?

Nhưng xét về mọi khía cạnh, thì đã tám chín phần trùng khớp. Hôm ấy chính hắn đã tận mắt trông thấy Huệ Phi chà đạp, hành hạ Thiên Tuệ như thế nào, rõ là cô ta rất hận Thiên Tuệ, cũng trách do chính hắn đã khơi dậy lòng căm thù của Huệ Phi bằng cách cho Ngự Y đến chữa trị cho Thiên Tuệ.

Nhưng chẳng lẽ hắn phải để Thiên Tuệ chịu khổ như vậy sao? Mặc dù lúc ấy luôn nghĩ nàng không coi hắn ra gì, nhưng bây giờ xét lại, hắn đúng là một kẻ hồ đồ ngu ngốc, là một người trên vạn người, vậy mà suy nghĩ cũng không bằng một tiểu nô tài như hai nha đầu thân cận Thiên Tuệ.

Nếu thực sự Huệ Phi có phạm trọng tội, nhưng vì thân vẫn đang mang long duệ thì không phải bị xử tử, vã lại đứa trẻ khi sinh ra vẫn được phong là Thái Tử.

Quả thực Huệ Phi suy nghĩ rất thấu đáo, đúng là lâu nay hắn đã quá xem thường bản lĩnh của Huệ Phi rồi.

Nhưng nghĩ đến việc cô ta "mượn tay" mình giết Thiên Tuệ, gieo rắc nỗi hận của Thiên Tuệ dành cho hắn thì trong lòng sục sôi lửa giận.

Đột nhiên đứng dậy đập mạnh xuống bàn, không gian xung quanh vì thế cũng náo động chút ít.

Những tên lính gác cửa lẫn thái giám hầu cận vội xông vào vì nghĩ rằng có "thích khách" đột nhập. Nhìn thấy Thiệu Anh bình an vô sự đứng đó, thần sắc có chút phẫn nộ nên bọn chúng mặt mày tái đi đôi chút.

"Ra ngoài, không có chuyện gì đâu..." Hắn xua tay nói.

Bọn họ tuân chỉ lui ra ngoài đóng cửa lại.

Nhưng phải làm sao cho phải? Không thể đường đột xông vào Ngọc Cẩm cung bắt Huệ Phi nhận tội, liệu cô ta sẽ chịu khai nhận sao?

Đang lúc thần trí rối rắm như tơ vò không biết làm sao cho phải thì lại nhớ đến Tiểu Nô, cậu ta là nô tài ở Ngọc Cẩm lại là bạn thân của Thiên Tuệ khi cô ấy vẫn còn là nô tì, vậy thì càng tốt khi nhờ cậu ta thám thính chuyện ở Ngọc Cẩm cung.

Không bao lâu sau Tiểu Nô của Ngọc Cẩm cung được bí mật triệu đến gặp Thiệu Anh.

Tất cả nô tài lẫn lính canh gác ở bên ngoài Ngự thư phòng được hắn điều sang nơi khác để tránh tai vách mạch rừng.

"Trẫm muốn nhờ ngươi một việc..."

Hắn ngồi trên ghế rồng tay vẫn ung dung cầm án thư, bên dưới Tiểu Nô vẫn đang quỳ.

"Dạ! nô tài sẽ liều cả mạng mình để hoàn thành..."

" Bây giờ Trẫm chưa cần đến mạng của ngươi làm gì, hy vọng ngươi sẽ kín miệng. Hãy thám thính Huệ Phi xem có bất cứ manh mối gì liên quan đến chuyện giả truyền thánh chỉ"

Vừa dứt lời Tiểu Nô liền ngẩng đầu lên nhìn hắn như thần kinh bị chấn động...

"Hoàng Thượng..." Hai từ vừa được Tiểu Nô thốt lên đã tắt ngấm vài giây.

"Trẫm thật sự không còn cách nào, nhưng trong nội cung, ngoài Thục Phi, người còn lại luôn đem lòng đố kị ghen ghét Thiên Tuệ chỉ có mỗi Huệ Phi và cũng chính nàng ta mới đủ lớn gan làm ra những chuyện này..."

"Nô tài cũng đã từng nghĩ đến Huệ Phi nương nương đã làm, nay Hoàng Thượng đã có ý nghĩ giống với nô tài thì vì Thần Phi nương nương, vì Hoàng Thượng, nô tài sẽ dốc hết sức lực để hoàn thành, bất kể có hy sinh mạng chó này"

Thấy trời đã khuya hắn vội lệnh cho Tiểu Nô ra về, nhưng hồ như Tiểu Nô vẫn còn lưỡng lự một điều gì đó, chân vẫn không dám nhích lên, thấy lạ, Thiệu Anh liền hỏi cậu ta:

"Ngươi sao vậy? Có chuyện gì muốn nói à?"

"Bẩm Hoàng Thượng, nô tài có chuyện muốn nói nhưng không biết có nên..."

"Mau nói..." Hắn chợt xen vào, dù gì trời cũng đã khuya, hắn không thích cái kiểu lôi thôi như vầy, thật phiền toái.

"Trước khi quy tiên, Thần Phi nương nương đã dặn dò..."

Đột nhiên ánh nhìn của Thiệu Anh trở nên gây gắt hướng về Tiểu Nô, cậu ta sợ hãi cụp mắt xuống.

"Dặn thế nào?"

Suốt đêm hôm đó, Ngự thư phòng được thắp đèn trắng đêm, Thiệu Anh dường như đã quên đi mệt mỏi, luôn dõi nghe Tiểu Nô kể lễ sự tình, về ý chí kiến định của Thiên Tuệ quyết tâm vạch bộ mặt sát nhân của Huệ Phi, dự định đưa cung nữ Tuyết Ngân hồi cung để làm nhân chứng, nhưng mọi việc sắp đi đến đích thì đột nhiên lại xảy ra chuyện đau lòng.

"Thực sự thì Thần Phi đã yêu bệ hạ, trong suy nghĩ của nương nương thì bệ hạ đã khác hẳn những gì mà nương nương gặp bệ hạ lần đầu tiên... Nhưng vì nghĩ đến đại sự, muốn tìm lại công bằng cho chính mình và những oan hồn chết dưới tay Huệ Phi nên trong lòng Thần Phi nương nương chỉ nghĩ đến hai từ báo thù..."

Thiệu Anh càng lúc càng trầm lắng, ánh mắt chỉ hiện lên tia xót xa lẫn chút tiếc nuối, trong Ngự Thư Phòng chỉ nghe được mỗi tiếng nói với âm lượng vừa đủ của Tiểu Nô văng vẳng không gian xung quanh.

Hồ như cả hai đã quên rằng tiếng gà đã gáy từ khi nào, bầu trời bắt đầu chuyển sáng dần, không còn bao trùm một màn đêm u ám tĩnh mịch nữa, tất cả cung nữ, nô tài, thái giám... trong hoàng cung lại bắt đầu công việc của một ngày mới.