Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 45




Mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, bây giờ Huệ Phi chỉ cần đợi đến sáng hôm sau xem tin vui.

Rốt cuộc cô ta đang muốn gì? Hẳn đây sẽ là một màn kịch hay nhất từ trước đến nay, mà chính cô ta là "đạo diễn" và cũng là "diễn viên", đặc biệt là một vai phản diện xinh đẹp.

Vào đêm đó, một bộ phận nhỏ trong Hoàng Cung tất bật hối hả cho một công việc mà Thiệu Anh bí mật giao phó, đó là bí mật an táng Thiên Tuệ, tất cả những kẻ lãnh nhiệm vụ này phải có trách nhiệm giữ kín miệng về nguyên nhân cái chết của cô cho đến khi tìm ra thủ phạm thực sự.

Suốt đêm ấy chính hắn là người chỉ đạo mọi việc và hắn cũng đã sắc phong cô trở thành Nguyên Phi Hoàng Triều, bởi trong trái tim hắn, chỉ có Thiên Tuệ mới thực sự phù hợp để trở thành Nguyên Phi, khi chết sẽ được tấn phong Hoàng Hậu.

Nhưng do Thiên Tuệ chết trước khi được tấn phong nên chỉ được trở thành Nguyên Phi, đợi một thời gian thích hợp, Thiệu Anh sẽ chính thức công bố toàn Triều Đình về chuyện sẽ tấn phong cô trở thành Hoàng Hậu Hoàng Triều.

E rằng sẽ có một cuộc tranh cãi bùng nổ trong nội cung.

Sáng hôm đó, chuyện Thần Phi đột nhiên lâm bệnh qua đời được công bố toàn triều đình, bá quan ai nấy đều tiếc thương cho phận hồng nhan của cô, riêng chỉ có duy "nhị" hai người là không, Huệ Phi và Thục Phi.

Nghe tin Thiên Tuệ chết, Thục Phi như sướng điên lên suốt ngày chỉ cười, người ngoài nhìn thấy cứ tưởng Thiên Tuệ chết linh hiện về ám cô ta nên hoá điên như vậy.

Còn Huệ Phi thì có lẽ vô cùng điềm tĩnh, vẫn bình chân như vại, hồ như đã thoả mãn trước thành tựu mà mình đạt được.

Suốt những ngày hôm sau Thiệu Anh không hề lên Điện Thái Cát để thiết triều, ai nấy đều ngầm hiểu hắn vẫn để tâm về cái chết của "ái phi" của hắn, bọn cung tì cũng cố sức năn nĩ hết lời khuyên hắn đừng đau buồn quá sinh bệnh, quốc gia vẫn quan trọng hơn tư tình nữ nhi...

***

Vào một buổi rạng sáng tại Điện Thái Cát

Các quan viên trong triều vẫn như mọi ngày xếp thành hai hàng thẳng tắp đợi chầu bệ hạ.

Nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Thiệu Anh, bá quan không khỏi lo lắng, ai ai cũng nhìn nhau tự vấn vô số câu hỏi.

Vẫn như thường lệ, các quan từng người một lên chầu, nhưng do thức suốt cả đêm nên thần trí Thiệu Anh có vẻ mất tập trung, điều này càng khiến các quan lo lắng.

Thiệu Anh ngồi trên ghế rồng, tay chống lên thái dương, thần sắc vô cùng mệt mỏi,

một lúc sau đứng dậy đưa tay lên, ngắt quảng một lúc rồi nói:

"Bãi triều! Hôm khác rồi tiếp tục..."

"Hoàng Thượng có cần gọi Ngự Y..." Một quan viên đứng lên phía trước.

"Được rồi..." Hắn xua tay cho qua

Đến khi Thiệu Anh vừa nhấc chân lên thì đột nhiên giọng nói của một nữ nhân vang vọng lên làm náo động cả Điên Thái Cát:

"Hoàng Thượng, khoang đã... thiếp muốn tâu..." 

Bước vào điện là dáng người thướt tha với nhan sắc rạng ngời của Lục Phi bước vào, đầu mày hết 3 phần chau lại.

Bá quan không ai lại không sững sốt trước một nữ nhi lại ngang nhiên tự tiện dám bước vào Điện thiết triều, nơi chỉ dành cho đàn ông bàn lo về việc nước.

Xưa nay nữ nhi không có đặt quyền về chuyện nước nhà, cho nên chuyện Lục Phi đặt chân đến nơi mà mình không nên tới khiến cho quan viên trố mắt kinh ngạc là chuyện dĩ nhiên.

Tất cả ánh mắt đều dồn đến Lục Phi, quan sát kể cả từng cử chỉ, động tác của cô ta.

Đứng phía dưới sân rồng, cô khẽ khụy gối hành lễ:

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng..."

Thiệu Anh không mảy may nhìn mặt của Lục Phi dù chỉ một chút. 

"Lục Phi, thực ra nàng đang muốn gây chuyện gì đây, nơi đây không phải là nơi dành cho..." Chưa nói hết câu, thấy mình không nhất thiết phải nhắc đến nguyên tắc này, nên hắn lập tức ngắt câu chuyển sang một câu khác:

"Được rồi mau nói đi..." Hắn nói với giọng điệu trầm lắng mà vô cảm.

"Thần thiếp biết ai là chủ mưu hãm hại Thần Phi có tư tình với Tuấn Kiệt Tướng quân..." Câu nói thốt ra khiến Thiệu Anh bất ngờ quay sang nhìn cô ta kinh ngạc, đầu mày liền nhíu lại cực độ, cả người sững lại đôi chút.

Cả bá quan trong Thái Cát Điện liền ồ lên kinh ngạc không kém, tiếng bàn tán xôn xao lập tức lan toả khắp Điện, từ điện thiết triều bàn việc nước nhà nay lại biến thành nơi bàn tán chuyện tư, thật nực cười! Thiệu Anh có chút chột dạ trước hành động ngông cuồng của Lục Phi, nhưng nay cô ta lại có manh mối về sự việc này thì không thể bỏ qua.

Thiệu Anh hắn giọng to, cả triều lại lắng xuống im lặng, lúc này đầu mày hắn mới giãn ra đôi chút.

"Là ai?"

"Là... " Cô ta nhấn giọng mạnh, đưa mắt nhìn hắn không chớp: "Thục Phi "

"Cái gì?" Thiệu Anh tròn mắt không tin những gì Lục Phi nói, đảo mắt rồi nói tiếp với vẻ hoài nghi:" Nàng có bằng chứng gì để buộc tội Thục Phi là chủ mưu?"

"Thiếp không có!" Câu nói không chút e dè của Lục Phi khiến hắn khá bất ngờ dù hắn khá hụt hẫng vì cô ta nói không có bằng chứng.

"Nhưng thiếp lấy đầu mình ra bảo đảm, chính thiếp đã nghe thấy..."

"CÂM MIỆNG" Đột nhiên Thục Phi từ ngoài xông vào vẻ mặt tức giận đùng đùng.

Nhìn thấy Thiệu Anh, cô ta thu lại nét tức giận lên gương mặt, lập tức khuỵ gối hành lễ:

"Hoàng Thượng, ả ta vu khống thần thiếp..." Cô ta chỉ thằng vào mặt Lục Phi

Nhưng có vẻ Thục Phi càng xù những chiếc lông nhím của mình ra tự vệ, càng khiến Thiệu Anh nghi ngờ hơn, bởi từ trước Thục Phi đã có mâu thuẫn với Thiên Tuệ, luôn luôn tìm cách đối chọi với cô.

"Muội muội, đủ rồi... Nay Thiên Tuệ ra nông nỗi này, cũng do muội, muội còn cố chấp sao?" Lục Phi gạt tay Thục Phi ra.

"Được rồi... đủ rồi... Ta không thể để Lục Phi liều mình đứng đây nói hết cơ sự này mà không thu được kết quả gì, Thục Phi, nếu nàng không làm thì sợ gì?" Đột nhiên câu cuối cùng hắn nói liền chuyển sắc khi nhìn Thục Phi, một ánh mắt dữ tợn như cảnh cáo cô ta.

Thục Phi 7 8 phần sợ hãi trước ánh mắt đó, liền thu lại những "chiếc lông nhím" của mình, cắn môi căm tức, thở hắt một cái.

"Người đâu, mau giam Thục Phi lại, Trẫm phải điều tra rõ chuyện này, nếu thực sự Thục Phi không hề nhúng tay vào chuyện này thì người chịu tội sẽ là Lục Phi vì dám cuồng ngôn loạn ngữ trước Điện Thái Cát ngày hôm nay."

Ra lệnh xong, một toán lính dẫn Thục Phi đi, dù chân vẫn bước nhưng lòng không cam. Đổi lại, Lục Phi mỉm cười thoả mãn, rốt cuộc sau những ngày giằng xé lương tâm thì cũng đã thu được một kết quả không đến nỗi tệ.