Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 39




Chuyện gì đến cũng đến, tin tức Thiên Tuệ bị thất sủng chỉ trong một buổi sáng đã đến tai Huệ Phi không sót một chữ.

Lần này, Huệ Phi không cười hả hê như trước, nhưng với cái tin béo bỡ này, cô ta vô cùng phấn khích vô cùng vui vẻ...

Vì thân mang Long duệ nên cũng không được hành động quá mức.

"Không ngờ con ả đấy đúng thật có tư tình với gã họ Đăng đó..." Huệ Phi ngồi trên ghế, một tay để lên bàn vô cùng ngạo nhễ.

Dưới chân là hai nô tì đưa tin đang quỳ.

"Lui ra..." Huệ Phi ra lệnh cho bọn nô tì ra khỏi.

Xem ra, cô ta nên đến thăm Thiên Tuệ muội muội xinh đẹp của mình.

Dĩ nhiên là "tỷ muội" tốt thì cũng phải đến thăm hỏi chứ, sao lại bạc bẽo đến độ không thèm thăm hỏi khi biết tin "tỷ muội" của mình lâm nạn được chứ?

Không lâu sau, Huệ Phi đã có mặt ở Lãnh cung, nơi dành riêng cho các cung phi thất sủng, đi sau cô ta là hai hàng dài cung nữ, vệ binh, nhỡ khi bọn cung phi làm loạn còn có người đứng ra bảo vệ, dù sao cô ta cũng đang mang thai.

Đập vào mắt Huệ Phi là một khung cảnh tối tăm lạnh lẽo, đâu đó tiếng gió rít qua khe cửa hãi hùng đến lạnh đến tận xương tủy.

Lãnh Cung vốn là nơi hoang vắng lãnh lẽo, từ khi Chính Quân Hoàng đế, tức tiên đế băng hà thì tất cả cung phi từ ái phi đến những người bị thất sủng đều được cho về quê, cho nên Lãnh Cung trở nên lạnh lẽo, hoang vắng là điều dễ hiểu.

Nét mặt Huệ Phi vẫn lạnh lùng không tỏ ra sợ hãi trước không gian lãnh lẽo đang bao trùm.

Một tên thái giám chạy đến căn phòng phía trước chỉ ngay đó là nơi mà Thiên Tuệ đang ở, một căn phòng nhìn ngoài cũng chẳng khá hơn những căn phòng kế cạnh.

Cô ta không khỏi nhướn mày tội nghiệp cho Thiên Tuệ "Là do ngươi tự gánh lấy, ta đây không cần phải ra tay" Huệ Phi tự thầm.

Huệ Phi nhàn nhã bước đến mở tung cánh cửa ra, một mùi ẩm móc xọc lên mũi khiến cô ta bắt đầu nôn ọe:

"Nơi đây mà được coi là nơi của người ở sao?" Huệ Phi đưa tay che mũi.

Bất chợt nhìn thấy hai ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm không khỏi khiến cô ta giật bắn cả minh, mém tí nữa là lăn ra ngất.

Định thần lại, mới nhận ra chính là Thiên Tuệ và cung nữ hậu cận cô ta...

Nhưng trông Thiên Tuệ có vẻ không vui khi gặp cô ta, đôi mắt Thiên Tuệ như vô hồn cứ nhìn Huệ Phi không rời mắt, đâu đó cảm nhận được tia căm phẫn trong ánh mắt mơ hồ đó.

"Cô còn đến đây làm gì?" Ngữ Ngữ gằn giọng.

"To gan, dám hỗn xược với Huệ Phi nương nương" Một tên lính lao ra định cho Ngữ Ngữ một trận nhưng Huệ Phi đưa tay ngăn lại, liền ra hiệu cho hắn ta đứng qua một bên.

Huệ Phi nhã nhặn ngồi xuống bên cạnh Thiên Tuệ, từ khi bước vào đây, Thiên Tuệ vẫn không hé môi nói một lời, bờ môi xinh xắn nhợt nhạt của cô chụm lại cố nén nổi căm phẫn với người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình.

"Muội muội, hà cớ gì phải tự hành hạ thân mình như vậy? Trông muội thế này, tỷ thật xót xa " Huệ Phi nâng cằm Thiên Tuệ ý đồ hiện rõ trên nét mặt, rõ là muốn chọc tức cô.

Huệ Phi dường như đã lãng quên đi một chuyện rằng quan hệ của cô và Thiên Tuệ luôn ở mức tốt đẹp, thân thiết hơn cả... chị em ruột.

Nhưng đâu ngờ được trong tâm tư Thiên Tuệ luôn mang một nổi thù vô hình với cô ta.

Thiên Tuệ liền hất cằm nơi khác, cốt không để bàn tay "vấy máu" của cô ta động đến mình.

"GỈẢ DỐI..." Thiên Tuệ trừng mắt quát, nhưng rồi cô vội thu lại ánh mắt đó của mình "Đi ngay, trước khi ta đổi ý..."

"Sao? Dám đuổi cả tỷ sao? Nếu tỷ không đi thì muội sẽ làm gì?" Huệ Phi nói với ý trêu cô.

Ỷ Thiên Tuệ vừa sảy thai, cơ thể còn yếu, nói còn chưa trọn âm thì huống hồ có thể cử động được cơ thể, làm được gì cô ta?

Không kìm được tức giận, Thiên Tuệ dùng hết sức bình sinh lao đến muốn bóp cổ chết cô ta nhưng tất cả hành động của cô chẳng khác nào một chú hổ con cố quào quọ kẻ thù của mình.

Tức khắc Huệ Phi đẩy mạnh Thiên Tuệ ngã ập xuống đất chân đạp mạnh lên bàn tay yếu ớt của Thiên Tuệ, vừa dẫm vừa nghiếng.

Ngữ Ngữ hoảng sợ lao đến ngăn cô ta lại nhưng bị bọn lính theo hầu cô ta tóm lấy:

"Huệ Phi, ngươi dám đụng đến Thần Phi nương nương, ta sẽ liều chết với ngươi..." Ngữ Ngữ gào lên.

"Thần Phi?" Bất ngờ cô ta bật cười quỷ quyệt "Còn dùng chức phận ra dọa ta sao? Ngươi nghĩ Hoàng Thượng sẽ đến thăm ngươi? Sẽ che chở cho ngươi? Nhìn xem, con ngươi đã chết, đừng kỳ vọng mình sẽ trở thành Nguyên Phi nữa, chính ta sẽ là Nguyên Phi Hoàng Triều và con ta sẽ chính là Đương kim Thái Tử..."

"Không..." Thiên Tuệ quằn quại trong đau đớn "Ngươi là một con quỷ đội lớp người, sớm muộn ta sẽ vạch trần bộ mặt của ngươi..." Thiên Tuệ nén đau để nói lên những câu chữ này để thay cho nỗi căm tức trong lòng cô.

"Được, cứ thử xem..." Chân Huệ Phi như nghiếng nát tay của Thiên Tuệ.

Vân Vân ra ngoài tìm nước cho Thiên Tuệ uống, vừa về đến đã thấy một toán người đứng bên ngoài, rõ là có chuyện, cô vội bỏ lại chén nước xuống đất liền lao vào.

Lập tức thấy Huệ Phi đang hành hạ chủ tử của mình, cô không do dự chạy lên ôm lấy chân cô ta mong cô ta có thể bỏ chân ra.

"Huệ Phi nương nương, xin Người hãy tha cho Thần Phi nương nương..."

"Con tiện tì này từ đâu xổng ra vậy?" Huệ Phi quát.

Lúc này dưới đất, Thiên Tuệ chỉ còn lại nửa mạng sống, không còn đủ sức cạy chân cô ta ra khỏi tay mình nửa.

Chợt một âm thanh chói tai từ phía ngoài vang lên:

"Hoàng Thượng giá lâm..."

Huệ Phi trợn mắt, mặt trắng bệch vội bỏ chân ra:

"Sao... sao Hoàng Thượng lại đến đây?" 

Cô ta đang hoảng loạng nên nhất thời chưa kịp biên ra "kịch bản" để che mắt Thiệu Anh thì dáng người oai hùng thân mặc long bào trắng thêu rồng đã bước đến trước mặt cô ta.

Cả đám nô tì liền quỳ xuống:

"Khấu kiến Hoàng Thượng..."

Huệ Phi như đông cứng người lại, chỉ kịp thốt ra:

"Hoàng... Hoàng... Thượng... thiếp..."

Chưa nói hết câu thì một tát tay mạnh như long trời lỡ đất nhắm thẳng vào mặt cô ta không chút niệm tình, Huệ Phi loạng choạng ngã xuống đất, máu từ kẽ răng lọt ra khỏi khóe môi:

"Cút ra ngoài ngay..." Thiệu Anh chỉ ra ngoài, đôi mày kiếm chau lại thể hiện ý tức giận cùng cực.

Huệ Phi không cam tâm, muốn nói thêm gì đó nhưng rốt cuộc bị Thiệu Anh quát thêm:

"Còn không mau cút ra ngoài cho Trẫm?" Hắn nhìn cô ta giận dữ, hệt như chỉ muốn nhổ cái gai trong mắt chính là cô ta.

Huệ Phi bực dọc cố chống tay đứng dậy, bên cạnh hai tì nữ vội đi đến đỡ cô ta dậy...

Trước khi rời khỏi, Huệ Phi ném cho Thiên Tuệ một cái nhìn thù hận thề rằng sẽ không để cô yên.