Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 31




"Nàng giỏi lắm, dám tuyên bố như vậy sao? " 

Thật ra tôi đã được hắn bế nằm trên giường từ khi nào, nhưng tôi chẳng để ý lắm. 

Tôi cố nhích ngồi dậy, lưng dựa vào gối đã được đặt phía sau. 

"Được, ta cho nàng cơ hội cuối cùng, giải thích đi... Tại sao nàng lại muốn rời khỏi Long Thành? Nàng cảm thấy ta không cho nàng đủ vinh hoa phú quý, của cải sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ sắc phong nàng làm Nguyên Phi..." 

Thiệu Anh ngồi xuống giường bên cạnh tôi, hai tay chóng ra phía sau lưng tôi, giam tôi vào giữa. 

Tôi tròn mắt, bật cười khẩy, nếu làm Nguyên Phi dễ như vậy, thì hà tất phải kén chọn làm gì. Thân tôi chỉ xuất thân là một nữ nhi vô danh, không có gia đình, bạn bè, không thân thế. Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? 

"Ta muốn hỏi ngược lại ngươi, sao ngươi lại không giết ta? Không phải ta đang làm người rất rất tức giận sao?" Tôi hỏi ngược lại. 

"Ta không muốn trả lời câu hỏi này..." Hắn quay mặt chổ khác. 

"Ngươi..." Tôi bực bội, hắn đúng là đồ lưu manh nhất mà tôi từng biết, dám trả lời kiểu đó được sao? 

"Nàng nói đi, đừng lãng tránh câu hỏi của ta." 

"Hôm nay ta không được khỏe, ta không muốn..." Tôi quay người đi nơi khác, nhưng đôi mắt của hắn cứ nhìn vào tôi." Nhưng... dù sao cũng cảm ơn ngươi, tha mạng cho mẹ con ta..." 

Hắn im lặng một lúc, sau đó chợt cảm thấy có một bàn tay sờ lên bụng mình, tôi hoảng hốt... Nhưng cơn hoảng hốt của tôi chỉ vừa nửa chừng: 

"Ta xin lỗi vì có những lời nói không phải với nàng. Ta rất vui khi Thái y báo tin đứa trẻ trong bụng nàng vẫn khỏe mạnh..." 

Tôi không tin được hắn có thể xin lỗi tôi, một con người đứng trên vạn người vậy mà cũng có lúc hạ mình xin lỗi một nữ nhân yếu đuối như tôi. Thật khiến tôi cảm động. 

"Không... sao! Ta không trách ngươi, ta không để tâm..." 

"Đừng vội vui mừng, ta vẫn còn nợ cũ chưa tính với nàng, lần sau sẽ đợi nàng trả..." 

Ý hắn nói tôi nợ hắn lời giải thích. 

"Nếu ngươi không yêu ta, hà tất truy cứu? Dù sao ta cũng đã ngoan ngoãn ở đây rồi..." 

"Nàng dựa vào đâu mà nói câu đó?" Hắn ghé mặt sát vào mặt tôi. 

Tôi vài phần run rẫy trước hành động này, tim tôi lại đập vang lên. 

"Tránh... tránh ra..." Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng hắn vẫn ngồi vững đó, không lay động được dù chỉ một chút. 

Chợt hắn ôm lấy cổ tôi thật chặt, hôn mạnh lên môi tôi. Tôi cố sức đẩy ra nhưng càng đẩy hắn càng giữ mạnh tay. 

Đồ háo sắc, giờ là ban ngày, chẳng lẽ hắn muốn... 

Tôi không thể tin hắn có thể hôn tôi cuồng nhiệt đến mức đó, hôm trước vì cố chịu đau vì bị hắn bóp lấy cổ tay nên tôi đã cắn vào môi mình, kết quả môi tôi đã rách một mảng nhỏ bên trong. 

Vậy mà hắn có thể hôn mạnh lên môi tôi như vậy, tôi cảm giác môi mình đau đau, hình như đầu lưỡi tôi cảm nhận được vị của máu.Tôi cố đẩy hắn nhưng hắn một mực không buông, vẫn lì lợm hôn tôi. 

Sau một hồi giằn co, tôi thật sự chịu thua rồi, mặc cho hắn giầy xéo đôi môi đáng thương của mình. 

Rốt cục thấy tôi chịu ngoan ngoãn, hắn mới thôi hôn. 

"Đồ háo sắc..." Tôi mím môi, đưa tay lên môi mình xem xem thật sự có máu hay không. 

Nhưng khỏi cần phải đưa tay lên sờ, nhìn một bên khóe môi hắn có một vài vết nhỏ màu đỏ, rõ rồi. Máu của tôi. 

Hắn bật cười: 

"Đó là cảnh cáo của ta dành cho nàng, đừng bao giờ hỏi những câu linh tinh như vậy nữa, hiểu chứ...? Mau mau ngoan ngoãn tịnh dưỡng đi, phải sinh cho ta một hài nhi khỏe mạnh, nếu nàng dám kháng chỉ, ta sẽ không tha cho nàng đâu..." 

Chợt hắn đứng dậy bỏ đi. 

Cứ như một ngày không thể hôn tôi là hắn chết ngay tức thì hay sao vậy. Đó là cách thể hiện tình yêu hay là cách chọc ghẹo quái dị đây? 

Thực sự hắn đang nghĩ gì vậy? Tôi không tin hắn có thể dễ dàng tha cho tôi như vậy. 

Chẳng phải hôm qua hắn như điên tiết lên như heo bị thọc huyết hay sao? Hôm nay lại thay đổi hoàn toàn khác. 

Vì đứa trẻ tôi đang mang trong người chăng? Nhưng hắn đã nói hắn có quyền... định đoạt nó sống hay chết. 

"Người đâu..." Tôi gọi, cốt để gọi Ngữ Ngữ và Vân Vân vào hỏi chuyện. 

Hai nhà đầu nghe gọi liền chạy vào chờ tôi sai bảo. 

"Ta không hiểu, tại sao Hoàng Thượng lại..." 

Hai người họ liền hiểu ra vấn đề tôi thắc mắc, Vân Vân liền trả lời ngay: 

"Chúng nô tì cũng không rõ, vì chúng nô tì không dám nhiều chuyện về chuyện của Hoàng Thượng và nương nương, nhưng cũng có thể do Hoàng Thượng sợ Hoàng Thái Hậu tức giận rồi ảnh hưởng đến phụng thể nên mới..." 

"Ta không tin..." Tôi đáp lại ngay 

"Cũng có thể Hoàng Thượng vẫn còn yêu nương nương, vã lại nương nương lại đang mang thai cho nên..." 

Có lẽ hỏi hai nha đầu này vô ích rồi, bọn họ không biết chuyện gì đã xảy ra với Thiệu Anh. 

Có khi nào, hắn đang mưu tính kế gì hay không? Không được rồi! Nếu vậy thì tôi phải cẩn thận. 

Thấy tôi không hứng thú nghe Vân Vân nói, Ngữ Ngữ liền chen vào đổi chủ đề khác. 

"Dạo này bọn nô tì nghe nói Hoàng Thượng hay sang Ngọc Cẩm cung của Huệ Phi, nương nương, người phải tìm cách giành lại Hoàng Thượng, nếu không thì..." 

"Ta không quan tâm, hắn ở với ai là chuyện của hắn..." 

Chuyện hắn sủng hạnh ai thì tôi hà tất quan tâm, dù gì cũng là phi tử như nhau, hắn chán tôi thì tìm gặp các vị "tỷ muội" khác là chuyện thường, nhưng mối "ân tình" của chị ta tôi sẽ trả đủ, đừng hòng tôi có thể quên. 

"Nương nương, Người nghĩ đơn giản quá rồi..." Ngữ Ngữ lên tiếng. 

Chợt câu nói này khiến tôi chú ý Ngữ Ngữ hơn, thật ra còn điều gì khác phức tạp hơn? Bọn nha đầu này lại biết được chuyện gì nữa đây. 

"Huệ Phi không hiền lành như nương nương nghĩ đâu, do nương nương thân thiết với Huệ Phi nên chúng nô tì không dám xen vào tình cảm giữa hai người, nhưng thời gian nương nương mất tích, hồ như Huệ Phi chẳng mấy lo lắng hay buồn phiền cho nương nương, thậm chí còn quyến rũ Hoàng Thượng đêm đêm đến Ngọc Cẩm cung của cô ta..." 

Tôi bất ngờ chau mày lại, giờ thì tôi hoàn toàn không nghi ngờ chút nào về con người thật của Huệ Phi nữa, quá rõ rồi. 

Nếu bỏ mặc Huệ Phi ngày ngày bên cạnh Thiệu Anh, chẳng khác nào tiếp tay cho ả ngày một lấn lướt mình, vả lại, tin tôi còn sống và cùng đứa con trong bụng khỏe mạnh và đang ở trong cung, chắc hẳn chị ta sẽ tìm cách hại con tôi, tôi không để cô ta có cơ hội lấn tới được. 

Nhưng trước hết, tôi nên làm gì. Tôi không có một người nào bên cạnh ủng hộ, động viên cả. Người duy nhất trong thế giới cổ đại này chịu lắng nghe tôi chỉ có Tuấn Kiệt, nhưng tôi làm sao cứu được anh ta ra đây?