Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 27




Tại trấn Thái Bình...

Trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời dường như vẫn chưa ló khỏi đường chân trời, nhưng thứ ánh sáng mờ nhạt đủ để mắt có thể nhìn thấy được mọi vật khi không còn đèn đuốc.

Mọi người trong Đăng gia bắt đầu thức giấc và làm công việc thường ngày vẫn làm.

Bất ngờ một toán quan binh từ Triều đình xông thẳng vào nhà mà không cần sự cho phép của gia chủ.

"Các người là ai mà dám vào nhà dân như vậy?" Đăng lão gia lên tiếng, đôi mắt vô cùng nghiêm nghị lẫn bực tức.

Một kẻ cầm đầu liền tiến về phía trước, đưa ra lệnh bài do Hoàng Thượng ban:

"Ta có lệnh bắt Đăng Tuấn Kiệt tướng quân trở về trình diện Hoàng Thượng, ai dám kháng chỉ, giết không tha..."

Đăng lão gia thất thần loạng choạng lùi lại vài bước, hà cớ gì triều đình lại sai người bắt con trai ông trở về? Nó xưa nay luôn làm việc chính nghĩa, không thẹn với lương tâm, cơ sao lại có chuyện như vậy?

Lập tức đám quan binh tôm tép liền xong vào, nhưng chợt dừng bước.

Đăng lão gia quay người sang nhìn thấy Tuấn Kiệt đã ra đến, phía sau là Đăng phu nhân vội vàng chạy đến đứng cạnh ông.

"Ông à! Thật ra đã xảy ra chuyện gì?" Gương mặt của bà tỏ sự lo lắng tột độ, chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc gì đây.

Tên cầm đầu liền nói tiếp:

"Đăng Tuấn Kiệt to gan dám dẫn dụ Cao Quý Nhân rời khỏi Hoàng Cung bất chấp luận cấm của Hoàng Cung..."

Hai ông bà như hồn xiêu phách lạc khi nghe lời tuyên bố mạnh miệng từ tên đo, liền đơ mặt ra:

"Không thể nào, con trai ta không bao giờ làm những chuyện như vậy" Đăng lão gia vẫn đứng vững, ai cũng ngỡ ông sẽ bật xỉu khi biết chuyện, ông vẫn một mực tin Tuấn Kiệt không phải hạn người làm trái luân thường đạo lý như vậy.

"Cha, chuyện này là do con..." Giọng nói của Tuấn Kiệt khiến ông sững sốt.

"Tuấn Kiệt, chẳng lẽ con..." Sắc mặt ông bắt đầu tái dần.

"Phải, chính con... Nhưng không hoàn toàn như cha nghĩ đâu thưa cha...." 

Bất ngờ Đăng lão gia ngã ập xuống bất tỉnh nhân sự, Tuấn Kiệt liền lao đến đỡ lấy cha mình trong sự nuối tiếc vì đã liên lụy người thân của mình.

"Tuấn Kiệt, con đã làm gì vậy hả? Sao lại suy nghĩ khinh xuất như vậy chứ? Vậy, vị nương nương đó đâu rồi?"

Tuấn Kiệt trầm mặt không nói gì, Đăng phu nhân cũng hiểu đó chính là ai, Thiên Tuệ, con gái nuôi của bà mới nhận cách đây không lâu.

Bà lắc đầu không tin được đứa con trai bà đứt ruột sinh ra, ngày ngày nuôi dạy nó khôn lớn lại làm ra những chuyện như vậy.

"Còn đứa bé? Nó... nó..." Bà liền nghi ngờ có lẽ nào chính là cháu ruột của bà? Như vậy đúng là chuyện trời đất không dung mà.

"Không, mẹ! Đứa trẻ đó là con của Hoàng Thượng..."

Nói xong, Tuấn Kiệt liền đứng dậy.

"Người nào làm, người đó chịu! Được! Hãy đưa ta về trình diện Hoàng Thượng, mặc người xử tội..."

Tên cầm đầu phất tay ra hiệu cho người bắt Tuấn Kiệt lại.

Người nhà Tuấn Kiệt đã đứng đó từ khi nào, chứng kiến được sự việc mà không khỏi sững sốt.

"Tuấn Kiệt, tại sao em lại khờ dại như vậy?" Đại tỷ Tuấn Kiệt lên tiếng

Anh ta không nói gì, gương mặt không lộ được cảm xúc. Có chăng anh quá khờ khạo? Hay vì nhất thời si mê nhan sắc của Thiên Tuệ mà ra nông nỗi này?

"Đi thôi, các ngươi còn muốn gì nữa?" Tuấn Kiệt cảm thấy khó chịu khi bọn chúng vẫn đứng ở nhà anh ta khi đã tóm được anh ta trong tay.

"Mau lục soát tìm Cao Quý Nhân cho ta..." Hắn tiếp tục mạnh miệng ra lệnh.

Lúc này đồng tử của Tuấn Kiệt co dãn liên tục, đầu óc quay như điên cuồng khi nghe lệnh của tên đó thốt ra, vậy là không xong thật rồi, kỳ này dữ nhiều lành ít.

Kỳ này Thiên Tuệ khó bảo toàn mạng thật rồi, chắc ngay Hoàng Thượng sẽ cho rằng chính anh và Thiên Tuệ có quan hệ mờ ám.

Đám quan binh vừa xong vào thì lập tức bóng dáng một người con gái dịu dàng hiền thục nhàn nhã bước ra, ánh mắt sắc đá không sợ trời không sợ đất.

Mặt vẫn ngẩng cao không tỏ vẻ sợ sệt trước quyền thế của đám quan binh.

"Ta sẽ theo các người về! Đừng làm khó Đăng gia nữa..." Giọng nói hết sức dịu dàng thốt ra từ miệng Thiên Tuệ khiến đám quan binh một phen chao đảo vì thần sắc rạng ngời của nàng.

Nhìn thấy thần thái của nàng, tất thảy bọn họ chẳng ai dám xông đến tóm lấy một người con gái yếu đuối nhu mì như nàng.

Thiên Tuệ bước đến trước mặt Tuấn Kiệt:

"Kỳ này làm khó huynh rồi, muội sẽ không để huynh chịu khổ khi trở về Long Thành đâu, dù sao mọi chuyện là do muội..."

"Thiên Tuệ, muội đừng nói vậy! Là một phần ta tự nguyện thôi! Muội đừng vì như thế mà làm hại bản thân..."

Tức thì Thiên Tuệ cười khẩy:

"Huynh yên tâm, muội không ngốc nghếch mà tự hại mình đâu! Lần này trở về Hoàng Cung là do muội một phần tự nguyện, muội muốn gặp lại... một "người bạn thân" của mình"

Thiên Tuệ biết rõ mình không thể thoát được, thôi thì chấp nhận trở về. Vã lại, trong thâm tâm cô căm thù Huệ Phi đến tận xương tủy, lẽ nào chịu để yên cho ả lộng hành như vậy? Đời người sống dựa vào tình, mà tình này lại không có, hà cớ gì giữ lại? Khi Tuyết Ngân sáng mắt, sẽ đưa lên triều đình làm chứng vạch mặt tội ác của Huệ Phi.

Sau đó cô đi vào trong nhà nơi Đăng lão gia nằm nghĩ, mọi người đã gọi đại phu đến, còn Đăng phu nhân vẫn ngồi sốt sắn lo lắng cho ông.

"Mẹ! Con xin lỗi, con không cố ý..." Cô nói với đôi mắt đỏ hoe

Những tưởng lão phu nhân sẽ trách mắn, xa lánh thì...

"Không sao, mẹ nghĩ do con có chuyện khó nói, mẹ tin con không phải loại con gái như vậy..."

Cô vội ôm lấy bà

"Con cảm ơn mẹ!"

Sau đó cô cùng với đám quan binh trở về Long Thành, một nơi mà cô không ngờ rằng mình lại gặp nó sớm như vậy.

Sẽ có rất nhiều thử thách đang đợi cô phía trước, cô không thể chùng bước được nữa, chi bằng sợ sệt đi về phía trước, thì cớ sao không hiên ngang đi một cách đường hoàng?

Thiệu Anh, liệu chàng sẽ xử thiếp thế nào khi nghĩ rằng thiếp phản bội chàng bỏ theo người đàn ông khác?

Chàng sẽ giết thiếp?

Không, hãy để thiếp sinh đứa trẻ này ra, còn lại do chàng định đoạt.

Dù sao, cũng do tính cách trẻ con của cô mà ra, không nên trách ai. Chỉ là cô như cá nước ngọt bị ép phải sống trong nước mặn, không thể thích nghi với làn nước này.