Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký

Chương 17




"Lát nữa nàng sẽ biết"

Hắn chợt đưa tay lên đầu tôi, rút cây trâm cài tóc ra, tóc tôi bị xoả tung xuống chẳng ra thể thống gì.

"Thiệu Anh, sao lại..." Tôi tròn mắt.

"Ta thích nàng xưng hô như vậy hơn"

Theo phản xạ, tôi vội ngồi lui xa hơn, hệt như nai con sợ hổ vồ lấy ăn thịt.

Tôi đưa tay lên đầu kéo những lọn tóc rối xuống.

"Nàng sao vậy?" Hắn nhìn tôi hơi nghiêm túc, làm tôi không thoải mái chút nào

"Chàng... chàng ăn gì chưa? Chúng ta ăn gì nhé?"

Tại sao tôi lại có cảm giác bất an thế này, hình như sắp có chuyện gì xảy ra rồi, có phải là thật không chư?

Thiệu Anh liền nhíu mày nhìn tôi rồi lại bật cười:

"Nàng chưa ăn gì sao?"

Tôi gật gật, rồi cười khì khì nhìn hắn, đoạn khi hắn quay sang để gọi hai cung nữ của tôi chuẩn bị thức ăn, tôi chợt quay lại vẻ mặt thảm sầu.

Nhìn Vân Vân và Ngữ Ngữ có vẻ như vô cùng hiếu kỳ lẫn ngạc nhiên khi thấy đã tối thể này mà vẫn muốn gọi thức ăn.

Sau cả tiếng đồng hồ chèo kéo Thiệu Anh trên bàn ăn, cố gắng kéo dài thời gian hoặc đã chọc tức hắn để hắn bỏ về nhưng tôi đành bỏ cuộc vì thức ăn hết sạch rồi, chẳng biết chọc tức hắn thế nào nữa. Nhìn qua khe cửa thì thấp thoáng thấy mặt trăng đã lên rất cao rồi, hẳn là đã rất khuya rồi.

"À! Thiệu Anh à! chúng ta lên đấy ngắm trăng nhé..." Tôi chỉ chỉ lên trên

Hắn nhướn mày nhìn tôi có vẻ như câu nói tôi thốt ra không đúng lúc

"Trăng đã lên cao vậy rồi, lên đấy sẽ không thấy được gì đâu, trừ phi nàng muốn trèo lên tận nóc của Nguyệt Tú"

Gì cơ? Trèo nóc nhà hả? Vụ này tôi chưa bao giờ, thậm chí chẳng có gan. Nếu ba mẹ tôi mà biết được, tôi sẽ bị "xử trảm" cho xem. Nhưng ở đây thì ai mà quản thúc được tôi chứ, mắt tôi sáng rực lên:

"Trèo được sao?"

Thiệu Anh khẽ vuốt tóc tôi cười cười:

"Ngốc! Nàng định trèo thật sao?""

Rõ là hắn đang chòng ghẹo tôi mà, trèo không được mà bày đặc hỏi, đúng là rỗi hơi mà.

"Ta mệt rồi, chúng ta... nghỉ ngơi thôi"

"Chúng ta?" Tôi lập lại câu nói của hắn "Chàng mệt thì chàng nghỉ ngơi trước đi, sao lại rũ thiếp chứ?"

Hắn nhìn tôi với ánh mắt có chứa phần... ấm ức, chắc tức lắm khi tôi nói vậy, rõ là tôi biết hắn đang nghĩ gì trong đầu mà.

"Nàng muốn kháng chỉ phải không?"

"Sao chứ?" Tôi khó hiểu "Kháng chỉ? Tại sao?"

"Đêm nay ta nghỉ ngơi lại ở Nguyệt Tú cung mà nàng vẫn không hiểu gì sao?"

"Hiểu gì chứ?" Tôi chợt nhớ ra từ ban nãy đến giờ mình quá ngông cuồng rồi, phát ngôn toàn những câu kích ứng hắn, không xong rồi. Tôi chợt cắn môi quay sang chỗ khác.

Chết tiệt, mình đúng là chứng nào tật nấy, quen thói nuông chiều muốn nói gì thì nói, không cử kiêng gì cả.

Chợt hắn đưa tay lên cổ tôi khiến tôi cảm thấy nhồn nhột, sau đó ôm lấy bằng hai tay rồi trao cho tôi một nụ hôn đầy mê hoặc, cảm thấy đầu lưỡi mình bị lưỡi hắn quấn chặt.

Tôi đang cố định thần lại chuyện gì đang diễn ra, cơ lưỡi tôi không ngừng chuyển động theo hắn.

Ban đầu tôi định đẩy ra nhưng rốt cuộc lại không thành công, tôi chưa bao giờ hôn ai như thế này, hệt như hôm qua, nhưng lại có gì đó khang khác hôm qua.

Thậm chí nụ hôn ấy khiến tôi quên cả thở, cơ thể tôi lại nóng rang lên như hôm qua.

Không được rồi, lý trí tôi như muốn bị nhấn chìm, không thể tỉnh táo được nữa, tại sao vậy?

Tôi nhận ra mình đã ngã xuống giường từ lúc nào, tôi hiểu rồi, có khi nào Thiệu Anh nói "thị tẩm" tức là "động phòng" không?

Chợt tôi cảm thấy eo mình thoang thoáng, đai eo đã bị tháo tuột ra khỏi người, tôi hoảng hồn nhận ra lớp áo tôi đang mặc đã bị hở ra rất nhiều, hai bên viền áo bị đẩy ra hai bên một cách rõ ràng để lộ nửa kín nữa hở phần ngực của tôi.

Tôi chỉ có hai lớp áo này để "sống sót", vậy mà rốt cuộc cũng bị hắn làm ra thế này.

Tôi mê mẫn mất rồi, trời ạ! Hắn thật đáng sợ!

Tôi cảm thấy vai áo bị kéo tuột xuống khỏi người không một chút thương tiếc, toàn bộ cơ thể bị phô trương chẳng còn chút kín đáo gì nữa. Đến khi hắn chuyển sang hôn xuống hõm cổ thì tôi mới nhận ra trên người mình cũng chẳng còn thứ gì víu lại.

Quá rõ rồi!

Cảm giác này khiến tôi bị mê hoặc, không còn biết tôi là ai nữa.

Vừa nhẹ nhàng mà lại nồng nhiệt, cảm giác này vô cùng khó tả, không ngờ giai đoạn chuyển từ một người con gái sang một người đàn bà lại nhiều cảm xúc hỗn loạn phức tạp đến vậy. Từ háo hức rạo rực, say mê đến đau đớn như ở tận cùng thế giới.

Tôi phải nhanh chóng thoát khỏi đây, nếu không tôi sẽ bị hắn giam cầm trong thứ cảm xúc này, tôi nghĩ chỉ có tình yêu mới đáng để nó tồn tại trên cõi đời này, bằng không thì tôi phải thoát khỏi nó.

Đã là giữa khuya, tôi quay sang nhìn hắn, gương mặt vẫn điềm đạm toát lên vẻ an nhàn, đôi mày kiếm ấy luôn khiến tôi thao thức, nó toát lên một vẻ đẹp kiêu hùng của một bậc Quân vương.

Đôi mắt hắn nhắm tịt, tôi để ý rõ hàng lông mi dày và hơi dài của hắn, tuyệt đẹp. Chẳng thua gì đôi mắt trong veo của hắn, mỗi khi nhìn vào đôi mắt ấy, tôi vô cùng thích thú vì có thể nhìn rõ cả đồng tử ở giữa.

Rốt cuộc không ngờ rằng chồng tôi lại là một vị hoàng đế thời cổ đại, thậm chí khi từng là cung nữ, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ được trở thành phi tần.

Tôi thừa biết đâu phải mình tôi có... diễm phúc "hầu hạ" hắn, hậu cung có hàng ngàn cung tần mỹ nữ, còn có các vị phi tần khác. Nhưng cũng có vài vị cung tần mỹ nữ chỉ được phong danh nhưng chưa từng gặp mặt, huống hồ là...

Hắn vẫn ôm chặt tôi, đôi lúc lại hôn lên môi tôi, tôi quay sang nhìn hắn, gương mặt ấy, đôi mắt ấy... Hắn vẫn điềm đạm ngủ không chút bận tâm:

"Thiệu Anh..." Tôi gọi, hắn khe khẽ nhướng mày "Liệu mỗi đêm chàng sẽ đến đây sao?"

"Nàng không thích à?" Hắn nói mà mắt vẫn nhắm

" À không!" Tôi ấp úng "Ý thiếp không có ý đó, nhưng mà... chàng không sợ các vị tỷ tỷ sẽ không vui sao?"

"Mặc kệ họ, họ chỉ ham thích cảm giác hoan lạc thôi, tha thiết gì yêu ta..."

"Nhưng không hẳn vậy, có khi họ lại yêu chàng thì thế nào?"

Đoạn hắn bẹo nhẹ mũi của tôi:

" Nàng nghĩ vậy sao? Ta thì không! Ta rõ nữ nhân các nàng quá mà, yêu thích danh vọng hơn thứ gì khác..."

Tôi hơi ngạc nhiên trước câu nói này của hắn, không ngờ hắn rõ tâm tư của những vị "tỷ tỷ" kia như vậy.

"Liệu Người nghĩ thiếp sẽ không yêu thích danh vọng sao? Không thèm muốn ngôi vị Nguyên Phi Hoàng Triều sao?"

" Ta không chắc, nhưng hẳn nàng khác xa bọn họ" Chợt hắn mở mắt ra nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc "Nàng có thể hỏi ta những câu như vậy, chứng tỏ đối với nàng, ta chẳng khác những nam nhân tầm thường, chỉ ham thích thân thể nữ nhân chứ thật sự không cần thiết đó là thật lòng hay giả tạo"

Tôi cảm giác như sắp bị hắn moi ruột móc gan của mình ra hết rồi, sao hắn hiểu rõ như vậy chứ? Rốt cuộc hắn là cái thứ gì vậy hả?

"Không đâu, thiếp không có ý đó! Chàng tướng mạo phi phàm, tài năng xuất chúng, lại là nhất quốc chi quân, nữ nhân nào lại không muốn chàng..."

"Ta e là có đấy..."

Chợt hắn bật ngồi dậy, ở tư thế chính diện mặt đối mặt hôn tôi thật sâu, sau đó thì tôi không rõ nữa, khi tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng rồi.

Sáng hôm sau, chẳng biết tôi đã ngủ đến lúc nào, chắc có lẽ đã trưa lắm rồi.

Trời ạ, bình thường khi ở nhà, tôi đã "nướng" lắm rồi, ai ngờ ở đây lại trở thành phi tần, thành ra tôi càng "dung túng" cho thói xấu này.

Tôi vừa trở người qua, sẵn dang hai tay thẳng với tư thế vô cùng thoải mái chợt:

" Ập..."

Tôi giật mình mở mắt nhìn sang bên cạnh.

"Chết tiệt" tôi thầm rủa, tay tôi đang để trên người một gã đàn ông, kinh hãi hơn hắn hồ như không... mặc đồ.

Nhìn xuống người tôi...

Thật ra chẳng có gì là quá đáng nhưng cảnh tượng này làm tôi sock vài giây, sau đó toàn bộ chức năng trên cơ thể bị ngưng trệ thãm hại, sau đó tôi bật dậy lấy chăn ôm lấy che ngực lại định quát lên, cuối cùng vì sock quá tôi chỉ biết đơ họng ra, toàn thân run rẫy không còn sức lực.

Thực ra đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Tôi vò đầu bứt tóc cố thoát ra khỏi hoàn cảnh hổn độn này:

"Không! Không!" Tôi lắc lắc đầu, khẽ thốt lên

Tại sao lại như vậy chư? Chuyện gì xảy ra vậy chứ?

Chợt "thân hình" nằm cạnh tôi cử động, tôi chẳng còn tâm trí nghĩ đến nữa, chẳng biết hắn đã tỉnh chưa hay chỉ là trở mình.