Trong lúc nhất thời, phòng bênh một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Hứa Úy là người đầu tiên khôi phục lại trạng thái bình thường, nhìn thẩy vẻ mặt kinh ngạc cùng yếu ớt đan xen phức tạp của An Hòa, anh im lặng than nhẹ một tiếng, sau đó chậm rãi rời khỏi phòng bệnh nhường lại không gian cho hai người bên trong.
Anh nghĩ, nên cho An Hòa một chút thời gian để tiếp nhận tất cả những sự việc khiến người ta khó có thể tin được này.
Huống chi, anh cũng nên cho Giản Phong chút thời gian.... Lần cuối, cũng là cơ hội cuối cùng để anh ta có thể mở miệng thổ lộ tiếng lòng cất giấu lâu nay của mình với An Hòa.
Đó không phải là lòng 'bố thí' của anh với Giản Phong, mà hoàn toàn là hành động theo bản năng.
Đối với Giản Phong mà nói, thời khắc như vậy, chắc hẳn anh ta đã ngóng trông từ lâu rồi.
Sau khi Hứa Úy ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người An Hòa và Giản Phong.
Sau khi lấy lại bình tĩnh Giản Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, hàng lông mi dài khẽ nhướng lên, con ngươi thâm thúy lập tức nhìn về phía người đang đứng đổi diện anh ta lúc này.
“Em đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Vẫn là âm thanh trầm thấp êm tai như cũ, giọng điệu đầy từ tính còn mang theo ý trêu chọc người, nói.
“Anh... không cần phái giấu giếm tôi nữa.” An Hòa khẽ khép mi mắt lại rồi mở ra lần nữa. “Tôi nghe thấy tất cả rồi.”
Giản Phong hơi ngừng lại một chút, sau đó nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ lại gầy yếu hẳn đi của Giản Phong, An Hòa đột nhiên không biết nên nói cái gì tiếp.
Cô vốn cho rằng nhân sinh của bọn họ sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, kết quả, đến cuối cùng vẫn là nợ anh ta.
“5 năm trước...” An Hòa cắn môi dưới hơi tái nhợt: “Chuyện của An Vũ, cảm ơn anh.”
“Tôi đã nói, không cần phải cảm ơn tôi.” Giản Phong chẫm rãi giương mắt chống lại tầm mắt của An Hòa: “Tôi chỉ là trùng hợp. Huống hồ, người tôi cứu...Dù sao cũng không thể sống lại được.”
An Hòa rũ mắt, lát sau lại ngẩng lên: “Hai người nằm vùng của chúng tôi.... Cũng cám ơn anh.”
“An Hòa.” Giọng nói của Giản PHong trầm tĩnh mà rõ ràng: “Tôi làm tất cả những việc này không phải vì một tiếng 'cảm ơn' của em.”
“Nếu không phải anh trước đó đã phái người đi cứu bọn họ, Hứa Úy cũng không cách nào một mình đơn phương độc mã đi gặp Giản Trọng, thay An Vũ báo thù.” An Hòa chậm rãi mở miệng nói: “Trừ bỏ nói lời cảm ơn, tôi không biết nên làm gì hay nói gì nữa.”
“Chẳng trách.... Đám người bên ngoài cửa lúc đó nghe thấy tiếng súng trong phòng cũng không xông vào...” Giản Phong nhàn nhạt kéo khóe miệng: “Binh lính mũi nhọn của đại đội đặc chủng quân khu X có khác, quả nhiên danh bất hư truyền.”
An Hòa không nói, nhìn viền mắt xanh xao của Giản Phong, trong lúc nhất thời, lòng ngổn ngang trăm mối.
Trên đời này, khiến cho lòng người bất an không yên, tiến thoái lưỡng nan, chính là hai chữ 'tình duyên'.
Huống chi, người An Hòa cô thiếu nợ lại là người đứng ở vị trí hoàn toàn đối lập với người đàn ông của cô.
“Bệnh của anh....” An Hòa nhíu mày, khẽ thở dài: “Vì sao không phẫu thuật?”
“Vô dụng thôi.” Trên mặt Giản Phong thế nhưng còn hiện lên chút ý cười, cho dù nụ cười đó phảng phất như mất đi toàn bộ khí sắc. “Thân thể của tôi, tự tôi có tính toán.”
“Tôi có thể làm gì cho anh?” An Hòa đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng lại, ngước mắt nhìn về phía Giản Phong.
“Nếu em nhất định phải nói như vậy, vậy đáp án của nó, tôi nhớ hẳn là em đã biết rồi.” Đôi mắt đậm màu cà phê làm như muốn nhìn thấu An Hòa, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm như vậy, Giản Phong nhàn nhạt nói: “Nếu tôi nói, trong mấy ngày cuối cùng này, tôi muốn em ở bên cạnh làm bạn với tôi giống như Hứa Úy, em có làm được không?”
An Hòa là người thông minh lanh lợi cỡ nào chứ, lời nói ý tứ hàm xúc của Giản Phong sao cô có thể nghe không hiểu.
Trong lòng phút chốc đã nổi lên một cỗ cảm xúc cực kỳ phức tạp.
“Tôi có thể ở bên cạnh anh, chăm sóc anh.” An Hòa lẳng lặng nhìn Giản Phong: “Chỉ là... Với tư cách là một người bạn mà thôi.”
Giản Phong nhẹ nhàng giương môi, đôi mắt anh tuấn lại lần nữa dừng trên gương mặt An Hòa.
“Quả nhiên.... An Hòa chính là An Hòa.”
“Thật xin lỗi....” An Hòa lẳng lặng lên tiếng.
“Chậc...” Giản Phong giơ tay ra hiệu, ngắt lời An Hòa: “Em không cần thiết phải xin lỗi tôi. Nếu vừa rồi em phản bội lòng mình mà lựa chọn ủy khuất bản thân, tôi ngược lại sẽ không thoải mái như bây giờ.”
Nói đến cùng, thứ làm Giản Phong anh chậm chạp không bỏ xuống được, không phải là trái tim kiên định, thẳng thắn mà dứt khoát của cô hay sao?!
“Cái đó... Tôi ra ngoài trước.” Lúc này, An Hòa không biết bản thân nên dùng thái độ gì để đối mặt với người kia nữa: “Anh nghỉ ngơi cho tốt... giữ vững tinh thần rất quan trọng.”
“Haha...” Trong lúc nhất thời, Giản Phong không kiềm được mà cười phá lên: “Làm sao nghe em nói những lời này, lại thấy giống như lão bác sĩ già chẩn đoán bệnh vậy.”
Nhìn nụ cười chân thật hiện rõ trên mặt Giản Phong, An Hòa bỗng dưng cảm thấy đỏ mắt.
“Giản Phong, cho dù thế nào đi nữa, thật sự cảm ơn anh.”
Đôi mắt anh tuấn khẽ thu lại, Giản Phong nhìn An Hòa khẽ vuốt cằm. Nụ cười trên mặt ngay lúc An Hòa xoay người rời đi, trong nháy mắt trở nên cương cứng tại chỗ.
Mặc dù đến cuối cùng không thể ôm cô vào lòng, nhưng có thể nhìn thấy biểu cảm như vậy của cô, đối với Giản Phong anh mà nói, đã không cầu gì hơn nữa rồi.
Gặp cô, yêu cô, thời gian tựa như chỉ trong một cái chớp mắt.
Vì cô, anh mới dám giơ tay chạm tới ánh mắt trời mà xưa nay anh không dám đụng tới.
Cuộc gặp gỡ đó, mặc dù biết là sai, nhưng anh vẫn không hề hối hận.
“An Hòa....” Đôi môi mỏng lại giương lên lần nữa, khóe miệng Giản Phong mang theo ý cười, giống như vô số lần trước nhẹ nhàng mà gọi ra cái tên này.
Kí ức cũng dần bay xa, dừng lại ở buổi trưa ngày hôm đó, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Cô nhíu chặt hàng lông mày, anh đối với cô có thái độ thù địch, cô cũng xem như không thấy, ra tay thay anh băng bó vết thương, động tác không hề có một giây chần chừ do dự nào.
“Tôi nói rồi, tôi là bác sĩ. Đối với tôi mà nói, không có người xấu, chỉ có người bị thương.”
Giọng nói giòn tan vẫn còn phảng phất bên tai anh, lời nói giống như một lời tuyên cáo đó ngay tại khoảnh khắc kia đã để lại dấu ấn thật sâu trong lòng Giản Phong.
Nhắm mắt lại, dường như cũng có thể thấy gương mặt tươi đẹp sinh động đó quay mặt lại.
Minh diễm, xinh đẹp giống như bẩm sinh đã rực rỡ như ánh mặt trời, mang theo hơi ấm khiến anh không cách nào dứt bỏ được, khắc sâu, vĩnh viễn lưu lại trong trái tim anh.
--- ------ --------Đường phân cách tình cờ gặp nhau---- ------ --------
Trong lòng chất chứa biết bao tâm tình phức tạp, sau khi rời khỏi phòng bệnh, An Hòa chậm rãi bước đến chỗ cửa lớn bệnh viện.
Đúng lúc bây giờ là hoàng hôn buổi chiều, người ra vào bệnh viện thưa thớt, không nhiếu lắm nhưng cũng không phải là ít. Cảnh tượng trước mắt này An Hòa đã sớm nhìn quen rồi, đột nhiên cô cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng.
Chỉ trong ngắn ngủi vài ngày, cô bị cuốn vào hết chuyện này đến chuyện khác, bất ngờ, vội vàng mà không có dự liệu trước, trên người bị thương cùng mệt mỏi không cần nói, trong nháy mắt tin tức cùng chân tướng sự việc kia mới thực sự khiến cho cô trở tay không kịp.
Vốn cho rằng mình đã sớm biết tất cả mọi chuyện, song khi tất cả mọi thứ bày ra trước mắt, An Hòa mới biết được, toàn bộ sự việc, đều chỉ kém một chút.
Chỉ một chút đó thôi, cũng đủ khiến cho người ta suy nghĩ rối loạn khôn cùng.
Hai chân giống như bị người rút hết hơi sức, đè nén cảm giác vô lực đang trướng lên, tầm mắt An Hòa lại lạc đến bóng hình người kia đang đứng cách mình không xa.
Ngay lúc nhìn thấy bóng dang An Hòa, Hứa Úy chậm rãi dập ngay điếu thuốc trong tay mình.
“Cộc cộc...” Ngón trỏ thon dài cuộn lại, Hứa Úy cong ngón tay, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống thềm đá bên phải mình, ý bảo An Hòa qua đó ngồi xuống.
Mi mắt khẽ rũ xuống, An Hòa cúi đầu thuận theo, chậm rãi đi tới bên cạnh Hứa Úy ngồi xuống.
Vạt áo chạm nhau, cách một tầng quần áo mỏng, nhiệt độ ấm áp trên người Hứa Úy cứ như vậy xuyên thấu qua tầng vải ô liu màu xanh truyền đến da thịt An Hòa.
Đáy lòng An Hòa bỗng dâng lên một cỗ cảm giác an tâm khó tả.
Sau một lúc lâu lặng yên không nói gì, tầm mắt An Hòa rơi xuống ngọn thuốc vẫn còn hơn phân nửa bị Hứa Úy dập tắt bên chân, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Úy nói khẽ: “Sao lại không hút nữa?”
“Ừm.” Hứa Úy nhẹ nhàng đáp một tiếng: “Sợ khói hun em.”
Lúc nói lời này, ánh mắt Hứa Úy vẫn nhìn chăm chú vào cửa bênh viện người đến người đi, hoàn toàn là một bộ giọng điệu vô cùng tự nhiên.
Trong nháy mắt An Hòa cảm giác được một người cưng chiều quý trọng ở mọi phương diện.
Tất cả nhưng mệt mỏi cùng chán chường đột nhiên giống như được mở khóa van ra, tìm được con đường thoát thân, tất cả những khó chịu cùng mê man đangphải đè nén cũng được buông lỏng xuống, An Hòa nửa khép hai mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Hứa Úy.
Bả vai vững vàng mà kiên cố, chỉ cần nhẹ nhàng tựa vào như vậy cũng có thể tưởng tượng ra làn da hoàn mỹ màu lúa mạch ẩn giấu dưới lớp quân trang kia.
Hứa Úy để tùy An Hòa dựa vào, cánh tay khẽ run lên, sau đó dơ tay ra nhẹ nhàng kéo An Hòa ôm ấp vào lòng mình.
Anh có thể tưởng tượng được trong lòng cô lúc này có bao nhiêu hỗn loạn.
May mắn, cô vẫn lựa chọn tựa vào Hứa Úy anh.
Chỉ cần duy nhất sự bảo đảm này, tất cả những chuyện khác đối với Hứa Úy anh, đều không thành vấn đề.
“Anh một thân một mình chạy đến Newyork, đại đội trưởng cũng cứ vậy mặc kệ anh đi hả?”Mi mắt An Hòa vẫn khép lại như cũ, nhưng âm thanh lại mang theo chút ấm ức chậm rãi bay vào tai Hứa Úy.
“Anh tự biết chừng mực.” Hứa Úy nói khẽ: “Nhiều người sẽ càng bất lợi cho hành động, hơn nữa, nhiệm vụ đại đội trưởng giao cho anh là đi cứu em, một mình anh là đủ rồi.”
“Trở về ông ấy lại nói anh là đang thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân đấy...” An Hòa than nhẹ một tiếng, thật lâu sau mới chậm rãi cắn môi dưới giương mắt nhìn Hứa Úy - -
“Chuyện về Giản Trọng.... Cám ơn.”
Trong lòng Hứa Úy hiếu rõ, đây là An Hòa đang lấy thân phận chị gái của An Vũ để nói lời cảm ơn anh.
“Tiểu Hòa...” Ánh mắt Hứa Úy bay xa, thở dài nói: “Tiểu Vũ cũng là anh em của anh.”
Giản Trọng chết dưới họng súng của Hứa Úy, nhưng sinh mệnh của An Vũ vĩnh viễn không thể tìm về, tất cả mọi oàn hận cũng bi thương kéo dài suốt 5 năm qua rốt cuộc cũng tìm được trả về chỗ cũ, vì thế trong lúc thổn thức, khóe mắt An Hòa vẫn không nhịn được mà nước ngập vành mắt.
Đến tận lúc này, hết thảy oán, tất cả hận, đều theo cái chết của Giản Trọng mà tuyên bố kết thúc.