Lý Viêm và Trương Thân cùng trầm mặc, chân mày hai người nhíu chặt lại, trong chốc lát, không khí xung quanh bỗng xuống thấp khiến người ta hít thở không thông.
"Tiểu tử." Lý Viêm giương mắt nhìn về phía 'ái tướng' đắc lực nhất của mình, nói: "Tôi không muốn nhắc đến chuyện riêng của cậu...Nhưng cậu phải hiểu, nếu như cậu chọn An Hòa, vậy tương lai cậu sẽ phải đối mặt không chỉ đơn giản là việc để cô ấy tiếp nhận chuyện An Vũ đã hi sinh."
"Tôi biết." Giọng Hứa Úy vang vang bên tai, âm thanh từ cổ họng phát ra vẫn trầm thấp không chút khoa trương, kiêu ngạo: "Đối với tôi mà nói, tất cả vấn đề cũng chỉ nằm ở một quyết định của cô ấy. Cho dù xảy ra vấn đề gì, ở trước mặt cô ấy đều không là gì hết."
Cả Lý Viêm và Trương Thân đều nhìn về phía Hứa Úy vừa mới nói năng khí phách.
"Đại đội trưởng, phó đại đội trưởng." Hứa Úy nhìn hai người họ, trong mắt tràn đầy sự chân thành,tự tin cùng quả quyết: "Tôi dùng năm năm để cho cô ấy bình tĩnh lại, hiện tại cũng đã đến lúc thu hồi quyền tự do của cô ấy rồi."
Nghe vậy Lý Viêm và Trương Thân đều liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không nhịn được mà cho Hứa Úy đang hùng hồn ngồi kể lể kia một đạp.
"Khoe khoang khoác lác, cậu vẫn còn rất hăng hái nhỉ!" Lý Viêm ngoài miệng không chịu buông tha người, nhưng giữa hai đầu lông mày nhăn lại dường như cũng mang theo vài phần vui vẻ.
"Nói cách khác, ngài cứ chờ phê duyệt báo cáo kết hôn của tôi đi!" Dỡ bỏ xuống vẻ thâm trầm, Hứa Úy lại khôi phục lại bộ dạng không đứng đắn thường ngày.
"Thằng nhóc!" Lý Viêm và Trương Thân cùng cười mắng.
Tiểu tử Hứa Úy này, lần đầu thấy cậu ta, trong lòng bọn họ đã yêu thích không thôi. Đó là một mầm non rất tốt để dẫn dắt, cậu ta chính là mũi nhọn trong mũi nhọn, tianh anh trong tinh anh! Tiểu tử này quả thật đã không làm cho bọn họ mất mặt, trở thành Kim Tự Chiêu Bài* đại đội đặc chủng bọn họ (*bảng hiệu vàng), đồng thời cũng trở thành nhân vật phong vân nổi tiếng nhất trong quân khu X!
Cậu ta dựa vào cái gì?
Không phải bối cảnh gia thế hiển hách của cậu ta, cũng không phải vị thế hùng mạnh của cha ông cậu ta, càng không phải là cái loại giống như trong miệng đám chó má đứng ở trong tối khua môi múa mép nói ra.
Chức vị, cấp bậc của cậu ta đều dựa vào từng quyền, từng cước, từng phát đạn bắn ra mà đạt được! Là trái tim kiêu ngạo, quyết không chịu khuất phục đã dẫn dắt cậu ta, hướng cậu ta tiến về phía trước, vững vàng mà kiên nghị. Hứa Úy hắn có được vị trí đứng như ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào nỗ lực của bản thân, mò mẫm lăn lộn từng bước một!
Cuồng Phong nói không sai, nếu chỉ dùng một từ để hình dung về Hứa Úy, chính là 'nước tiểu'.
"Đến lúc đó nếu cậu không bắt được người, khiến cho lão tử mất mặt, trở về lão tử sẽ đánh chết cậu!" Lý Viêm trợn trừng mắt nói.
"Không cần anh nói, tôi sẽ khiến cho cậu ta trở thành 'kẻ bất lực'!" Trương Thân đứng bên cũng làm bộ nhíu mày.
"Được, ngài dơ cao đánh khẽ là được rồi!" Khóe miệng Hứa Úy giương lên, đôi mắt đen sáng rỡ.
=== ==== tôi là đường phân cách khoe khoang hống hách === =====
Lên xe, Lý Viêm nghẹn thật lâu cuối cùng lấy từ trong túi ao ra một bao thuốc đỏ Tháp Sơn.
Thuốc lá đỏ Tháp Sơn 1956, Lý Viêm vừa gặp đã yêu cả đời.
"Không phải chị dâu nói muốn anh cai thuốc sao?" Trương Thân liếc nhìn người bên cạnh, vừa cười hì hì vừa lại gần nói: "Tới, cho tôi một điếu đi."
"Này, không phải chính cậu mới là người không được phép hút sao?" Lý Viêm vừa không nỡ, tiếc đến dậm chân.
"Đúng là đồ keo kiệt!" Trương Thân khinh bỉ: "Bảy đồng một bao thuốc mà anh cũng tiếc không cho người anh em của mình được một điếu! Lão Lý, anh cũng quá không để ý đến tình chiến hữu rồi!"
"Chó má!" Lý Viêm giận đỏ mặt: "Chị dâu cậu mỗi ngày nhìn chòng chọc tôi hút thuốc giống như nhìn cháu trai vậy! Nửa bao này là tôi lén lút trộm được, giờ lại phải chia cho cậu một điếu không phải khiến tôi đau lòng đến chết sao! Cút sang bên kia mà hút thuốc lá của cậu đi!"
"Ngay cả điếu thuốc lá cũng không bằng....!" Trương Thân thở dài, lại chuyển đề tài câu chuyện nói về Hứa Úy: "Hazz, anh nói xem tiểu tử này có thể thành công không?"
"Nhìn dáng vẻ tinh ranh của cậu ta....Khó!" Lý Viêm hừ một tiếng nói tiếp: "Tạm thời chưa nói đến An lão gia, chỉ nói đến An Hòa và cha cô ấy - An Chính Thần .... Đều là những bức tường thép!"
"An Chính Thần thân là Viện trưởng tổng Y viện quân Giải Phóng Quân thế nào lại để cho con gái bảo bối nhà mình đến đây? Không phải đều nói 'Nước phù sa không chảy ruộng ngoài' sao?! Một bác sĩ ngoại khoa chủ chốt như vậy, lại bằng lòng chắp tay đưa cho bệnh viện khác?" Qua cửa xe, Trương Thân liếc mắt nhìn cửa lớn bệnh viện.
"Con trai bảo bối của An Chính Thần không phải cũng tự ý thôi học đến quân khu ta hay sao!" Lý Viêm khẽ thở dài: "Chị em nhà này tính khí thật giống nhau, đoán chừng hai người họ đều đã thương lượng trước rồi, cho nên đối với bên ngoài, đều tiền trảm hậu tấu thôi..."
"Chậc...An viện trưởng cũng chịu đựng đủ." Trương Thân nhíu mày nói: "Chỉ có điều, nếu cả con gái ông ấy cùng An Vũ đều có liên quan đến Hứa Úy, dự là chỗ An Chính Thần đó....sẽ có một trận đánh trường kỳ ác liệt!"
"Hừ..." Tầm mắt Lý Viêm dần dần xa xôi: "Cũng được, tương lai bị ông cụ dọn dẹp một chút cũng tốt, để cho thằng nhóc kia thu liễm một chút! Đỡ cho suốt ngày giương nanh múa vuốt không ra cái hình dạng gì!"
Trương Thân nghe vậy nhếch miệng cười: "Có điều, theo tôi thấy, chị gái của An Vũ so với An Chính Thần còn khó giải quyết hơn nhiều!"
"Dựa vào việc cô ấy dám không vâng lời cha Thiếu tướng đại nhân, đơn phương độc mã đến nơi này, cô gái này rất thú vị!" Lý Viêm cũng không nhìn được mà nhếch khóe môi nói: "Hãy chờ mà xem, kịch hay còn ở phía trước!"