Trong căn phòng, một người đàn ông đang lẳng lặng tựa đầu lên trên lưng ghế rộng lớn mà chợp mắt.
Bên ngoài, trời trong nắng ấm, từng chùm sáng chói chang xuyên qua tấm rèm
cửa sổ yên lặng lẻn vào phòng, soi rõ từng đường nét góc cạnh trên gương mặt người đàn ông kia, hàng lông mi dài rõ ràng, đôi lông mày rậm sắc
bén, sống mũi cao ngất thẳng tắp, nổi bật trên nền gương mặt tinh xảo
như tượng điêu khắc, không một góc chết.
Trong căn phòng rộng lớn, ngoại trừ người đàn ông khôi ngô tuấn tú đó, chỉ có vài gương mặt nữgiúp việc trẻ trung thanh tú.
Mấy cô gái đó yên tĩnh đứng một bên, chỉ chờ đôi môi mỏng hoàn mỹ của người đàn ông kia mở miệng lạnh nhạt phân phó bọn họ làm việc.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, thật lâu sau, anh ta mới chậm rãi mở mắt.
“Ra ngoài cả đi.” Giọng điệu hời hợt nhưng lại mang sắc thái ra lệnh rõ
ràng, giọng nói lành lạnh mà tràn ngập từ tính, cố tình âm cuối phát ra
khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được sự uể oải, biếng nhác trong
giọng nói.
Nếu hai từ 'báu vật' có thể dùng để miêu tả đàn ông, vậy thì, người trước mắt này hoàn toàn xứng đáng với hai chữ đó.
Ngón tay thon dài, trắng trong thuần khiết giống như một tác phẩm nghệ thuật, gõ từng nhịp từng nhịp xuống bàn làm việc.
Một tiếng lại một tiếng.
Không nhanh không chậm, không chậm không nhanh, đều đặn không ngừng không
nghỉ. Hàng lông mi dài rung rung giống như chiếc bàn chải nhỏ, cặp mắt
đậm màu cà phê kia cứ dõi theo hình dáng ngon tay thon dài mà chậm rãi
dời xuống, cuối cùng đặt trên tấm ảnh chụp ở trên bàn.
Mái tóc đen, đôi mi thanh tú, cặp mắt trong veo sáng ngời, miệng cười tươi xinh đẹp.
Người bên trong ảnh chụp mặc một bộ quân trang thẳng tắp, khí chất rắn rỏi lại vô cùng chói mắt.
Xưa nay anh ta đã gặp qua vô số 'thiên kiều bá mị - vạn tử thiên hồng*',
vốn cho rằng bản thân đã sớm nhìn rõ, gặp đủ các loại phụ nữ trên đời
này, vậy mà cố tình lại rơi rớt một người đặc biệt như cô.
Tư thế hiên ngang oai hùng lại càng khiến cho vẻ đẹp trên khuôn mặt ấy tăng
thêm bội phần, đến động lòng người, phụ nữ như vậy, e rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một mình cô.
Bên trong ảnh chụp, gương mặt
cô gái nghiêng nghiêng diễm lệ khiến người ta rung động. Ảnh chụp cô gái đó vén một lọn tóc rơi xuống ra sau tai, dưới ánh nắng chiếu rọi, nụ
cười của cô nhẹ nhàng mà ấm áp.
An Hòa....
Giữa làn môi
mỏng của Giản Phong chậm rãi bật ra hai chữ này, ngón tay men theo bức
ảnh chụp, một tấc lại một tấc nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt bên trong tấm
ảnh.
Khóe miệng xinh đẹp khẽ cong thành một đường, hắn khẽ cười,
gương mặt người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn lạnh lùng xa cách thế
nhưng lúc này lại hiện lên vài phần hương vị nhu hòa.
Đúng lúc
này, một hồi chuông điện thoại đột ngột vang lên quấy nhiễu suy nghĩ của hắn, cũng đánh vỡ một tia yên tĩnh cuối cùng của buổi chiều lúc hoàng
hôn.
--- ------ ---------Đương phân cách Giản thiếu trở về---- ---------
Lúc này, một chiếc xe Bentley lấy tốc độ khiến người ta không thể tin được chạy như bay trên đường quốc lộ.
Ngồi ở ghế lái xe, trên trán tài xế mang bao tay trắng đã sớm che kín bởi
một tầng mồ hôi mỏng, dè dặt cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên ghế sau không hề nhắm mắt dưỡng thần như mọi ngày, lão đã lái xe
cho vị thiếu gia nhà họ Giản này nhiều năm rồi, nhưng cũng không nhịn
được mà lau mồ hôi lần nữa.
Thiếu gia như vậy, vẫn là lần đầu tiên ông được nhìn thấy ah.....
Sau khi chạy đến nơi được chỉ định, Giản Phong gần như không có một chút do dự lập tức nhấc chân xuống xe.
Mấy chiếc xe phía sau lục đục dừng lại theo, một nhóm vệ sĩ tây trang màu đen nhanh chóng đuổi theo sau.
“Giản thiếu....” Thuộc hạ của đối phương đưa tay ra hiệu ngăn bước chân Giản
Phong lại, nhưng hắn ta không ngờ đám vệ sĩ phía sau lưng Giản Phong
nhanh như chớp đã rút súng ra nhắm ngay thái dương hắn.
Giản Phong nhàn nhạt vung tay xuống, đám người phía sau mới chậm rãi buông súng xuống.
“Gọi ông chủ nhà các người ra gặp tôi.”
Lời vừa dứt, tiếng Trần mỗ mang theo ý cười gần đó vang lên.
“Giản thiếu 'đại giá quang lâm', đã không đến tiếp đón từ xa, thứ lỗi,
thứ lỗi a.....” Lời nói nịnh hót cùng dáng vẻ sợ sệt hoàn toàn bất đồng, tên Trần mỗ trước mặt giống như biến thành một người khác.
“Người đâu?” Con ngươi trấn định lạnh thấu xương, Giản Phong cũng không thừa lời với hắn, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
“Quả nhiên là mối tình thắm thiết a....” Trần mỗ cười cười đắc ý: “Người hiện đang ở chỗ tôi, đừng lo lắng, cô ấy vẫn rất tốt.”
“Dám đụng tới đồ của tôi, biết sẽ có kết cục thế nào không?” Một khắc này, trong giọng nói của Giản Phong đã tràn ngập ý lạnh.
“Giản thiếu quá lời rồi.” Trần mỗ làm bộ nhướng mày: “Tôi chỉ là nhớ rõ đoạn
giao tình của tôi với Giản thiếu, nên mới mời An tiểu thư đến chỗ tôi
làm khách thôi.”
“Điều kiện.” Chuyện đã đến mức này, động cơ của Trần mỗ, Giản Phong đã sớm nắm rõ như lòng bàn tay.
“Trần mỗ tôi thích chính làkiểu làm ăn gọn gàng dứt khoát này của Giản
Thiếu!” Trần mỗ làm ra vẻ vỗ bàn một cái nói: “Giản thiếu, ngài biết
đấy, dạo này, vận khí không được tốt lắm. Điều kiện của tôi rất đơn giản - - - tôi muốn có được đơn hàng gần đây của ngài. Ngoài ra, tôi còn
muốn thị trường làm ăn ở thành phố A của ngài.”
“Khẩu vị cũng lớn lắm!” Giản Phong hừ lạnh một tiếng.
“Có tiền mọi người cùng kiếm thôi.” Trên mặt Trần mỗ lần nữa hiện lên nụ
cười khiến người ta buồn nôn. “Giản gia nước sâu thuyền lớn, sẽ để ý đến chút điều kiện nhỏ này của tôi sao?”
“A...” Giản Phong cười cực
kỳ khinh thường, trong đôi mắt màu cà phê lướt qua một chút chán nản.
”Nếu.....Tôi không đồng ý thì sao?”
“Chuyện này rất đơn
giản.....” Nói xong, mắt Trần mỗ lóe lên một tia ngoan độc: “Người tôi
sẽ giữ lại, vừa hay, tôi cũng có chút hứng thú với vị tiểu thư kia.”
“Ông cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông dễ dàng như vậy sao?” Lúc này, trên người Giản Phong đã nổi lên sát khí không thể kiềm nén.
“Tôi là thuộc hạ trung thành nhất của Giản thiếu ngài a... Ngài sẽ vì một người đàn bà mà không bỏ qua cho tôi sao?”
“Thuộc hạ....” Sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường, ngay sau đó, giọng
nói nhàn nhạt đầy mỉa mai của Giản Phong vang lên bên tai mọi người - - -
“Ông chẳng qua cũng chỉ là một con chó của Giản gia mà thôi.”
“Xử hắn cho tao!” Trần mỗ hướng về phía sau vung tay lên, còn bản thân thì rút ở trong túi áo ra một khẩu súng.
Nhưng mà người của Giản Phong đã nhanh hơn, lúc Trần mỗ còn chưa chĩa súng
được về phía Giản Phong thì cái gáy của hắn đã bị họng súng chặn lại.
Hơn nữa, súng trong tay hắn trong nháy mắt đã bị vệ sĩ bên cạnh Giản
Phong đá bay ra ngoài.
“Ha ha ha ha....” Sự việc trong nháy mắt
xảy ra biến hóa, đang lúc thuộc hạ của Trần mỗ mặt mày như xám tro thì
hắn lại ngửa mặt lên trời điên cuồng cười lớn.
“Giản Phong, mọi
người đều nói, thượng sổ tam bối*, mày là người đầu tiên của Giản gia,
cũng Giản Phong độc nhất vô nhị......Nhưng hôm nay, rốt cuộc mày lại
thua trong tay tao - -- kết quả, lại vì một con đàn bà!”
(* câu này ed ko hiểu nên phải để nguyên hán việt vậy nhé)
“A?” Giản Phong giống như rất hứng thú nhíu mày, trong giọng nói như có như không mang theo ý cười.
“Mày nghĩ rằng tao sẽ ngu ngốc mà đi tin rằng mày thực sự sẽ đáp ứng điều
kiện này của tao sao?” Trần mỗ dù đang bị súng chĩa vào đầu cũng vẫn ra
vẻ tự cao tự đại: “Đó chỉ là 'tấm biển quảng cáo' thôi.... Tao đã sớm
cài người của mình vào bên mày, lúc này hẳn đã lẻn vào phòng của mày lấy đi 'chìa khóa' quan trọng nhất rồi!”
“Người của mày?” Lúc này, thế nhưng khóe miệng Giản Phong lại giương lên một đường cong chói mắt: “Mày nói, là mấy thứ này?”
Một tấm ảnh nhẹ rơi xuống trước mặt Trần mỗ.
Cảm giác bất an trong nháy mắt xộc thẳng lên đầu, Trần mỗ tận lực áp chế
nỗi bất an trong lòng, thầm liếc mắt nhìn về phía tấm ảnh một chút, cả
người lập tức run bắn lên.
“Bọn chúng đã sớm đi trước một bước
rồi.” Giản Phong thản nhiên nói đùa: “Mà chủ nhân của bọn chúng, rất
nhanh cũng sẽ đến tụ họp cùng chúng thôi.”
“Giản, Giản thiếu........ Giản thiếu tha mạng, xin Giản thiếu tha mạng a!”
Nói xong,“phập' một tiếng, tên Trần mỗ kia liền quỳ rạp trước mặt Giản Phong.
“Xử đi!” Gian Phong lưu loát một cước đá văng lão già trước mặt ra. Ngữ
điệu nói ra chẳng khác gì một câu nói bâng quơ bình thường.
Lời Giản Phong vừa dứt, một giây sau tiếng súng liền vang lên.
Mà anh ta, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại một cái.