Nam Quân Nữ Gả

Chương 40




Xét thấy người nào đó 'Giúp đỡ là giả, chấm mút là thật", chỉ chốc lát sau, Hứa Úy đã bị An Hòa lấy lí do 'vướng tay vướng chân' đuổi ra ghế sofa xem ti vi, mà không có người kia quấy rối, rốt cuộc lỗ tai An Hòa cũng được thanh tịnh, vì vậy nhanh chóng đem quần áo anh thay ra mau chóng giặt sạch.

Không nhanh không chậm vừa lúc hết bận việc, đến khi An Hòa lau tay khô trở lại phòng khách, đập vào mắt chính là cảnh tượng người nào đó làm tổ trên ghế sofa mà ngủ.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, vậy mà gần chín giờ rồi.

An Hòa xoay người pha một bình trà xanh, rồi nhẹ nhàng thong thả bước đến bên cạnh Hứa Úy, ngồi xuống.

Nhìn thấy quầng thâm bên dưới mí mắt anh, An Hòa lặng yên thở dài.

Đến cùng vẫn đau lòng cho anh......

Thời gian sau đó, thừa dịp Hứa Úy ngủ say, An Hòa ngồi lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.

Trong trí nhớ của cô, chủ nhân của gương mặt này lúc nào cũng mang một vẻ kiêu ngạo mà liều lĩnh.

Hứa Úy không phải cái loại 'mày rậm mắt to' thuần túy, mà chân chính là 'mắt tinh mày kiếm'. Hàng lông mi dài thẳng tắp nhìn rất sắc bén, đôi mắt đen nhánh thỉnh thoảng lóe lên ý chêu trọc. Sống mũi cao thẳng càng khiến cho gương mắt vốn đã xuất sắc nhiều thêm vài phần ngạo nghễ cùng tùy tiện.

Năm năm trước, không biết bao nhiêu lần, chính là khuôn mặt này đã xuất hiện trong mỗi giấc mộng của cô.

An Hòa nhìn người trước mặt, anh vẫn anh tuấn trước sau như một, chẳng qua là, sau 5 năm rèn luyện, trên gương mặt tuấn tú đó đã có chút thay đổi --- vầng trán cao kia đã không còn dấu vết của chàng trai ngông cuồng kiêu ngạo đến vô pháp vô thiên, duy chỉ có ánh hào quang khiến người ta chói mắt là vẫn còn, vẻ chín chắn trầm ổn cũng bất tri bất giác mà lộ ra, thời gian chính là phương thức đặc hữu khiến cho người đàn ông này trưởng thành hơn.

Yên bình như vậy, mỗi giây mỗi phút đều đáng trân quý. Nhớ mong thật lâu người hiện tại đã ở ngay trước mặt, trái tim An Hòa bỗng nhiên nhảy 'đột---' lên, ngay sau đó, lúc cô còn chưa ý thức được bản thân mình đang làm gì, thân thể không tự chủ mà hướng gần về phía gò má Hứa Úy.

Động tác hoàn toàn là bản năng.

Giờ khắc này, không có e lệ, không có câu nệ. Chỉ có tiếng tim đập dồn dập như trống là rõ ràng nhất.

Hai gương mặt sát gần nhau, hơi thở ấm áp của người kia phả vào càng chân thật hơn.

Thời điểm môi hồng của An Hòa sắp sửa in xuống, mí mắt Hứa Úy run rẩy, dưới tình huống An Hòa không hề phòng bị nhẹ nhàng mở ra - - -

Ầm ầm.....

An Hòa tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh máu dồn lên mặt mình.

Lúc này đây, cô không hề do dự định đứng bậy dậy đào thoát, cô đâu ngờ tới phản ứng thần kinh của vị bộ đội đặc chủng nào đó thật quá mức nhạy bén.

Môi cong lên, mi khẽ nhếch, Hứa Úy lập tức bá lấy cái gáy của An Hòa, gọn gàng mà linh hoạt hoàn thành nốt động tác mà người nọ mới vừa rồi chưa tiến hành xong.

(ed: >.< anh Úy lưu manh quá ! ! ! ! )

Giống như là tia chớp lóe lên, giờ phút này trong đầu An Hòa hoàn toàn trống rỗng.

Sự tình trong nháy mắt hoàn toàn nằm ngoài khả năng kiểm soát của cô, 'trộm gà không được còn mất nắm gạo', tuy rằng không cam lòng, An Hòa cũng chỉ biết trơ mắt nhìn tròng mắt đen nhánh gần trong gang tấc của người nọ.

Nụ hôn vừa kết thúc, đồng thời đôi tay cũng buông lỏng giam cầm đối với đồng chí quân y nọ, vị thiếu tá vô lại nào đó còn ra vẻ 'chép chép' miệng, giống như con mèo vừa trộm được miếng thịt, ở một bên nhìn An Hòa chớp mắt vài cái nói: "Mùi vị không tệ."

"Cảm tạ trời cao đã ban cho anh da mặt dày súng đạn cũng không xuyên thủng được." Mặt An Hòa còn đỏ rực, không thể làm gì khác hơn là dùng miệng tranh đấu để che dấu sự xấu hổ của mình lúc này.

"Cảm ơn lời khen ngợi!" Người nào đó vô cùng hào phóng trả lời.

Đối mặt với địch thủ trơ trẽn 'dao chẻ súng ống cũng không xuyên được qua đầu', An Hòa đã hoàn toàn mất hết hứng thú đấu võ mồm.

"Anh mệt thì đi ngủ sớm chút đi." Thu lại vẻ mặt vừa rồi, An Hòa có chút nghiêm túc nhìn Hứa Úy.

"Nhìn thấy em liền quên hết những mệt mỏi kia rồi." Vừa nói xong, Hứa Úy đã bật dậy, lần nữa kéo An Hòa vào lòng.

"Hơn nữa..... Cho dù nghỉ ngơi, cũng phải có em ‘thị tẩm’ bên cạnh a!"

--- ------ ------ Đường phân cách thế giới hai người---- --------

Trải qua vô số lần khuyên nhủ, ngăn chặn cùng đấu tranh gay gắt, bất đắc dĩ, An Hòa và Hứa Úy lần nữa được trải nghiệm cảm giác 'Cùng giường chung gối'.

"Tiểu Hòa..." Vừa mới nhắm mắt không bao lâu, An Hòa liền nghe thấy âm thanh trầm thấp gọi phía sau lưng.

"Ừ?" An Hòa nhẹ giọng đáp một câu, chậm rãi quay đầu đi.

"Không có chuyện gì......Anh chỉ muốn gọi tên em thôi." Hứa Úy cười đến 'thiện lương'.

Vì thế người nào đó liền trở mình một cái, lần nữa nhắm mắt lại.

Nhưng mà chỉ chốc lát sau, âm thanh sâu kín của người nọ lại vang lên.

"Nàng dâu nhỏ......"

An Hòa không để ý đến, lấy chăn che kín đầu mình tiếp tục ngủ.

"Tiểu Hòa..."

"Làm gì....." Bị giọng điệu đáng thương tội nghiệp của người nọ khiến cho mềm lòng, tuy rằng ngữ điệu có chút hung dữ, nhưng An Hòa vẫn quay người lại.

"Không có chuyện gì, anh chỉ kêu xem em đã ngủ chưa thôi."

Bị lời của Hứa Úy làm cho tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, An Hòa hít một hơi thật sâu, xoay người đồng thời ép mạnh xuống ván giường làm nó kêu vang thành tiếng như sắp gãy đến nơi.

Lần này Hứa Úy không lặp lại chiêu cũ nữa, lúc ý thức của An Hòa dần dần mơ hồ, tầm mắt dần mê ly, giọng nói ngày thường rất êm tai nhưng vào lúc này lại rất đáng đánh đòn của ai đó lại khẽ vang lên lần nữa - - -

"Anh nói..."

"Hứa Úy." Cho dù lúc này ý thức đã vô cùng hỗn độn, nhưng hai chữ kia bị An Hòa nói ra vẫn có vài phần hương vị 'Nghiến răng hút máu': "Em cảnh cáo anh, thời điểm em sắp ngủ, đạo đức cùng tiêu chuẩn cũng rủ nhau ngủ say, nếu anh còn dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa, bà đây sẽ cho cả người lẫn gối cùng nhau bay ra ngoài đấy."

Sự dũng mãnh của 'tiểu Hổ' này Hứa Úy thực đã được lĩnh giáo qua, huống chi anh cũng trêu chọc đủ rồi, vì thế Hứa Úy mệt mỏi cả ngày liền ngoan ngoãn im lặng, lại một lần nữa cảm thấy thỏa mãn mà rơi vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, An Hòa tỉnh dậy phát hiện mình bị người nào đó gắt gao ôm vào trong ngực ngủ cả đêm, khó tránh khỏi lại một hồi 'gà bay chó sủa'.

Vẻn vẹn cả buổi sáng, hai người cứ nhao nhao ầm ĩ cùng trải qua bầu không khí náo nhiệt, cho đến khi đồng hồ trên tường điểm đến thời gian An Hòa giao ban đổi ca, cũng đến lúc Hứa Úy phải trở về đơn vị, hai người mới một lần nữa yên lặng.

Khoác lên người bộ quân phục chỉnh tề thoang thoảng mùi hương thơm mát của xà phòng, nhờ được là ủi cẩn thận nên càng làm nổi bật thêm tư thế oai hùng cùng khí chất của Hứa Úy.

Mặc dù lúc mặc áo T-shirt cũng không làm mất đi chút khí chất nào, nhưng quả thực lúc người này mặc quân phục vẫn cực kỳ có cảm giác ưu việt hơn.

Trong lòng nghĩ như vậy, tầm mắt An Hòa liền rơi xuống đường viền cổ áo quân trang của Hứa Úy.

Đi tới, vươn tay ra, chậm rãi vuốt vuốt lên nếp nhăn giữa cổ, đem cổ áo bẻ lại cho gọn gàng.

Sửa sang lại ổn thỏa, lúc An Hòa muốn rút tay về, tiếng thở dài của Hứa Úy vang lên khiến cho trái tim cô hơi rung động - -

"Cuộc sống như thế này, khi nào mới có thể chân chính tới chứ?"

--- -------Đường phân cách nhìn về tương lai---- --------

Chiếc xe quân dụng việt dã của Hứa Úy đã dừng lại trước cổng tổng y viện quân khu, người tới người lui nhìn chăm chú, hai bóng dáng chói mắt từ trên xe từ từ đi xuống.

Đúng lúc này, An Hòa liền gặp được vài vị đồng nghiệp quen thuộc, đám người trong bệnh viện cũng thực là.... Nhìn ánh mắt trêu ghẹo của đám người kia, An Hòa có chút xấu hổ đỏ mặt cười ngượng, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.

"Chị cả của tổng y viện' ngày thường không sợ trời không sợ đất, cứ mỗi khi đụng đến chuyện liên quan đến Hứa Úy, da mặt so với bánh sủi cảo ngày tết vẫn còn mỏng lắm.

"Được rồi, em đến nơi rồi." An Hòa quay đầu nhìn người bên cạnh: "Anh về đi, chú ý an toàn. Chạy xe chậm một chút a!"

"Nhanh như vậy đã đuổi anh đi rồi sao?" Hứa Úy khẽ nhếch khóe miệng, dám không sợ chết dán sát mặt mình tới gần cô.

Nhìn thấy cánh môi mỏng kia gần đụng tới mình, An Hòa bỗng chốc đẩy văng người ra.

"Chỗ này là bệnh viện! Anh....anh chú ý ảnh hưởng một chút đi!"

"Bệnh viện cũng không cấm bác sĩ yêu đương mà!" Hứa Úy rõ ràng không để những ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm bọn họ vào mắt: "Tặng anh Googbye kiss, không hôn sẽ không đi!"

"...." Nhìn vẻ mặt người kia, An Hòa biết cô trốn không thoát rồi.

Vì thế, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lúc Hứa Úy vừa quay mặt qua 'mổ' một ngụm lên mặt người ta.

Đáp lại cô ngoại trừ tiếng cười khẽ của Hứa Úy còn có một âm thanh quen thuộc đáng đánh đòn khác.

"Ối, hình như tôi tới không đúng lúc rồi?!"

Hai người cùng lúc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Du đang đi về phía bọn họ, miệng cười xấu xa.

"Trung đội Hứa, mất tích đã lâu?" Thẩm Du mở miệng chế nhạo, mắt to không có ý tốt mà liếc bạn mình một cái. "An An, ta thật không ngờ đấy nha, bạn trai nhà mi đến cũng không biết đường kêu ta một tiếng, ta còn đang tính nếu có thời gian sẽ mời hai người ăn chực một bữa đấy!"

"Mi thật nhiều lời." An Hòa bóp tay Thẩm Du, khẽ mắng.

"Được thôi...... Đầu năm nay mời khách còn bị ăn mắng." Thẩm Du làm bộ vô tội nói.

"Hôm khác rảnh, tôi và Tiểu Hòa sẽ mời Thẩm tiểu thư ăn cơm." Không thể không nói, dù không quen biết người trước mặt nhưng tác phong của Hứa Úy vẫn nhanh nhẹn lịch sự như vậy.

"Vậy tôi đây cám ơn trước nhé..." Thẩm Du rộng rãi cười lớn. "Nói, An An...." Thẩm Du vừa nói chuyện, thân mình chậm rãi hướng lại gần An Hòa: "Xem tình hình này, chẳng lẽ sống chung rồi hả?"

"Cảm tạ mi...." An Hòa nhìn Thẩm Du trợn trừng mắt nói: "Đây rõ ràng là bỏ nhà theo trai."

Lần này đến lượt Thâm Du cười lớn: "Được, ta cũng không lảm nhảm với mi. Ta chỉ đi ngang qua đây thôi, rảnh rỗi không có việc gì vào quấy rầy mi một chút, ai biết được lại phá hủy màn từ biệt chồng tương lai của cô dâu nhỏ chứ...... Các người tiếp tục đi, ta sẽ không làm chậm trễ thêm nữa đâu."

Nói xong, Thẩm Du liền làm một động tác tay ra hiệu, xoay người sang chỗ khác: "Hứa đội, gặp lại sau nha."

"Ừ." Hứa Úy mỉm cười.

Nhìn bóng lưng Thẩm Du rời đi, An Hòa lại lần nữa thúc giục Hứa Úy.

"Này, nếu không đi anh sẽ không về kịp giờ cơm chiều đâu!"

"Hazz...." Hứa Úy ra vẻ thở dài: "Chỉ biết đuổi anh đi. Được, anh đi về trước. Có rảnh sẽ trở lại thăm em."

"Ừ." An Hòa gật gật đầu.

Mãi cho đến khi Hứa Úy điều khiển chiếc xe quân dụng việt dã biến mất khỏi tầm mắt mình, An Hòa mới thở phào nhẹ nhõm châm rãi xoay người lại.

Nhưng mà ngay lúc cô vừa đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người đứng cách đó không xa.

"Ba?"