Có Hứa lão gia làm chỗ dựa vững chắc, hiệu suất làm việc của Hứa Úy tức khắc nhanh như vượt rào.
Lại nói, anh lớn từng này, đây là lần đầu tiên anh mượn 'gió đông' từ ông mình.
Lại nói đến hôn sự của bọn trẻ, lí do từ chối chuyện của Hứa Úy và An Hòa cũng dễ hiểu, hai người một là cháu trai bảo bối của Hứa Thanh Tùng, một là cháu gái vàng ngọc của An Quốc Huân, hai vị thủ trưởng tranh đấu cả đời, lớn như diễn tập quân sự, tranh chiến công, nhỏ như chuyện nhà, câu cá đánh bài, hai người cái gì cũng so, cái gì cũng đấu, ngay đến cả sinh cháu nội hai vị lão gia tử cũng ồn ào muốn đọ nhau xem nhà nào có đầu tiên. Lúc Hứa Úy ra đời trước, Hứa lão gia ngoác miệng cười đến mang tai, nhưng chưa đắc ý được bao lâu, An lão gia lại có thêm cả một đôi cháu gái cháu trai.
Đến lúc này, thời gian Hứa gia đứng thứ nhất và số lần An gia chiếm thế thượng phong đều ngang ngửa nhau, cho nên, so tới so lui, Hứa Thanh Tùng và An Quốc Huân đến cùng vẫn là bất phân thắng bại trên việc này.
Hai Lão ngoan đồng căm giận kêu gào muốn hai đứa chắt trai duy nhất của mình tranh tài cao thấp lần nữa, nào ai biết được cuộc so đấu còn chưa mở màn đã phải kết thúc trước.
"Trước kia không phát hiện ra mắt cậu ‘nhỏ’ như vậy đấy!" Nhìn Hứa Úy thành công mang giấy báo cáo kết hôn trình lên trước mặt Lý Viêm, Trương Thân đứng bên cười trêu ghẹo nói.
"Phó đại đội trưởng, mọi người đều nói 'Cười một cái, trẻ ra mười tuổi', mỉm cười có thể giúp cho thân thể an khang khỏe mạnh đấy." Nói xong, lại quay đầu nhìn Lý Viêm vừa mới nhướng mày nói: "Đại đội trưởng, ngài cũng đừng kìm nén nữa, mây đen giăng đầy thế này, mặt mày một bộ đều là 'khe rãnh' nhìn cũng quá thâm thúy đi --- đây có thể kẹp chết ruồi muỗi rồi!"
"Thằng nhãi." Lý Viêm vừa mừng vừa lo, trừng mắt nhìn Hứa Úy một cái nói: "Tôi nói tiểu tử cậu thật sự không chờ kịp rồi hả? Xét thấy cậu có biểu hiện xuất sắc trong quân diễn lần này, đại đội đang chuẩn bị đề nghị xét công trạng cho cậu đấy.... Nhưng mấu chốt chính là báo cáo kết hôn này..... Chuyện này..."
Thực tế, cục diện trước mắt này tuy Lý Viêm ông chưa từng dự đoán được, nhưng tình cảnh ngày hôm nay là điều mà ông vẫn luôn khao khát được nhìn thấy.
Chuyện Hứa Úy đi lại với An Hòa, mặc dù không có cách trở rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn còn thực lo lắng.
Không phải ông không coi trọng sự kết hợp này, mà ngược lại, Lý Viêm ông so với bất luận kẻ nào đều hi vọng Hứa Úy có thể tìm được hạnh phúc chân chính của mình.
Tuy ông đã sớm biết rõ thân thế của Hứa Úy, nhưng Lý Viêm cũng hiểu rõ, dựa vào tính tình của Hứa Úy, cho dù đời này không thể leo cao làm tướng, cậu ta cũng tuyệt đối không dùng đến quan hệ anh em trong nhà.
Cho nên, thời điểm Lý Viêm vừa biết đối tượng yêu đương của Hứa Úy là An Hòa, ông không thể không liên tưởng đến tầng quan hệ của cha và ông nội của An Hòa.
Nhưng lại ngoài ý muốn, sau khi biết hết tất cả mọi chuyện An lão gia thế nhưng lại chủ động khơi mào 'Đại Lương*', lão gia tử không chỉ không can thiệp vào chuyện tình cảm của hai đứa, ngược lại còn trở thành 'kẻ giật dây' cho hai người bọn họ, từ việc An Quốc Huân chủ động liên hệ với Hứa Thanh Tùng, cho dù An Chính Thần vẫn còn dị nghị chỉ sợ cũng không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với kiên trì của Hứa Úy.
(* Nước Ngụy thời chiến quốc ở Trung Quốc, sau dời đô về Đại Lương, đổi tên thành Lương)
Vì vậy, tình cảnh hôm nay lại trở thành cục diện có lợi nhất đối với Hứa Úy.
"Đại đội trưởng, song hỉ lâm môn, thế không phải rất tốt sao?"Hứa Úy nhìn Lý Viêm thản nhiên cười nói: "Hơn nữa....Cho dù thật sự xảy ra xung đột giữa hai chuyện này, tôi cũng màng trên quân hàm có bao nhiêu sao mang đi đổi lấy cuộc sống có 'vợ con đầu gối tay ấp' đâu."
"Thằng nhãi nghĩ hay lắm!" Lý Viêm hừ nhẹ một tiếng: "Cái đức hạnh này! Ông đây cũng lười phải nói, cậu ấy à, cứ như vậy sẽ không qua được cửa này đâu!"
"Đúng vậy." Hứa Úy nhíu mày: "Thứ mà tôi theo đuổi chỉ có vậy thôi a, không có ý niệm gì khác!"
--- ----------Đường phân cách xin kết hôn---- ------ -----
Sau khi được Tổng y viện gọi về, An Hòa lập tức vùi đầu vào công việc của mình.
Chiều hôm nay, sau khi kiểm tra một loạt các phòng bệnh, An Hòa liền trở về phòng làm việc của mình, giữa đường lại gặp chủ nhiệm Vương Thục Trân.
"Mấy bữa trước Viện trưởng còn tra hỏi tôi khi nào thì cho gọi cô về', thấy An Hòa được gọi về, người cao hứng nhất chính là Vương Thục Trân: "Mấy ngày cô và Vu Xuyến bị điều đi, Viện Trưởng của chúng ta thế nhưng lại đau lòng không chịu được, thẳng thừng kêu gào nói đại đội đặc chủng không có suy nghĩ, bắt đi mất hai cao thủ trong viện chúng ta, hại đám người ở nhà mất hết ý chí."
"Vì thế nên tôi cũng không dám lười biếng, không phải đã trở lại rồi sao?" An Hòa nghe vậy nhìn Vương Thục Trân cười nói.
"Người đã trở lại nhưng tâm thì không biết bay đến chốn nào rồi?" Sự tích của An Hòa và Hứa Úy khi tham gia quân diễn lần này đã lưu truyền hết trong ngoài quân khu X, nhìn bóng dáng môi hồng răng trắng trước mặt, Vương Thục Trân cũng yêu thích thật lòng: "Nhìn xem, lúc trước tôi còn định cân nhắc 'vấn đề cá nhân' của cô, bây giờ như thế nào a, hóa là tôi lại làm điều thừa rồi."
"Chủ nhiệm" Mặt An Hòa đỏ bừng: "Xem anh nói kìa...."
"Được rồi, tôi cũng không trêu cô nữa." Vương Thục Trân mỉm cười nhìn An Hòa, nói: "Hôm nay vẫn phải trực sao?"
"A, vâng!"
"Công việc tất nhiên là quan trọng, nhưng cô mới từ đại đội đặc chủng về, khó tránh khỏi chưa thích ứng được, cũng đừng làm khó bản thân. Bác sĩ An, cô cũng cần phải điều chỉnh thời gian cho tốt, chú ý nghi ngơi một chút!"
"Cảm ơn chủ nhiệm. Tôi sẽ nhớ kỹ!" An Hòa nhìn Vương Thục Trân cười, gật đầu.
Trở lại phòng làm việc nhìn ca bệnh một chút, theo thói quen lại nhìn đến tập giấy vẽ tranh. Đợi cho đến khi An Hòa giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ lần nữa thì thời gian đã về chiều.
An Hòa dạng tay dạng chân ra duỗi thẳng cái eo mỏi nhừ, cả người cứ thế nằm rạp trên ghế.
Giờ này, chắc đại đội đặc chủng bên kia đã ăn cơm rồi!
Nhớ tới Hứa Úy, ánh mắt An Hòa dần trở nên mơ hồ. Trên tay vẫn còn cầm chiếc bút chì đen vừa mới dùng để vẽ vời lung tung, màu than chì lặng lẽ chảy xuôi trên mặt tờ giấy trắng, dưới ngòi bút đó An Hòa tùy ý vẽ vời, tất cả sự chú ý của bản thân không tự chủ mà dồn hết vào việc nhớ nhung ai kia.
Anh bây giờ đang làm gì? Hôm nay huấn luyện có mệt lắm không? Gần đây có nhiệm vụ gì không? Có bị ai giáo huấn cho không? Có bị cấp trên phạt không? Có thời gian mà nghỉ ngơi không? Đến chừng nào....hai người bọn họ mới được gặp lại.....
Lo lắng thắc mắc rất nhiều thứ, nhớ nhung ngày càng nhiều, có thế An Hòa mới biết, hóa ra, có một loại yêu thích sẽ không bởi vì thời gian dần trôi mà trở nên mờ nhạt, ngược lại, vì từng trải qua một quãng thời gian ở bên nhau mà hình thành một loại tình cảm khác, đến khi ý thức được, mọi ngóc ngách trong tâm trí mình đều khắc tên người đó, sâu thẳm trong trái tim cũng biến đổi nghiêng trời lệch đất trở thành ấn tượng khó phai nhất trong cuộc đời.
Hứa Úy!
Trong tâm trí An Hòa nhẹ nhàng xuất hiện ra cái tên này, giống như lời nói mê, trong lòng ngập tràn những ngóng trông và nhớ nhung.
Vì thế, lúc Lâm Tu bước vào, đứng lặng yên một lúc lâu ngoài cửa kinh ngạc mà nhìn cô em nhà mình chưa bao giờ thấy ôn nhu dịu dàng như vậy.
Đó là một loại ấm áp, một loại dịu dàng phảng phất có thể hòa tan trái tim người ta thành vũng nước.
Cho đến khi An Hòa sực tỉnh, đập vào mắt cô chính là bộ mặt cười như không cười của ông anh họ cô - Lâm Tu.
"Khụ..." An Hòa bị nghẹn, hơi xấu hổ lén lút liếc về phía Lâm Tu.
"Câu dâu nhà ai vậy a?" Lâm Tu cười khẽ từ từ bước đến trước bàn làm việc của An Hòa: "Nghĩ đến xuất thần như vậy, anh nhìn thấy cũng không nhẫn tâm kéo cô ra nữa.... Sao rồi, đang nhớ nhung 'tình lang' sao?"
An Hòa hít một hơi thật sâu.
Cô biết mà, cái bản mặt 'Tiếu Diện Hổ' này của Lâm Tu nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này mà chế nhạo cô!
"Đúng vậy a...." An Hòa làm bộ nhướng đôi mày thanh tú, ngón tay trắng như sứ nâng cằm Lâm Tu lên nói: "Anh làm sao biết được em đang nhớ đến anh chứ?! Chẳng lẽ đây chính là 'tâm đầu y hợp' trong truyền thuyết sao?"
"Bà cô của tôi, em tha cho anh đi!" Lâm Tu hơi nhếch môi, thuận thế kề bên tai An Hòa nói: "Anh với Hứa Úy tuy rằng cùng lớn lên từ nhỏ, trừ bỏ chúng ta từng cùng nhau cởi truồng tung tăng trên đường, anh và cậu ta trên bản chất hoàn toàn khác nhau."
"A, cái này thật mới mẻ nha." Sóng mắt An Hòa hơi chuyển: "Sớm được nghe nói quan hệ của hai người các anh rất tốt, đi học dùng chung một một cái bọc, ngay cả thầm thương trộm nhớ nữ sinh cũng cùng một người, sao bây giờ lại thấy khác nhau rồi?"
"Cũng điều tra được không ít nhỉ. Chớ không phải thực thích anh sao?" Lâm Tu trêu chọc: "Anh nói cho em biết a, Hứa Úy từ nhỏ đã có khẩu vị nặng, ăn một cái bánh chẻo cũng đổ hết nửa bát nước tương. Còn anh trai em, chỉ ăn nhẹ. Có hiểu không?"
"Không hiểu." Cô nàng họ An rất thành thật lắc lắc đầu.
"Anh nói sao em ngu ngốc được như vậy?" Lâm Tu mang vẻ mặt 'Trẻ nhỏ không dễ dạy' nhìn An Hòa: "Anh là nói --- Hứa Úy thích ăn mặn, cho nên, hắn ta mới thích ai đó giống như con hổ nhỏ vậy."
Đến lúc này An Hòa mới hiểu được, không ngờ Lâm Tu đi một vòng luẩn quẩn như vậy để đả kích cô!
"Đúng vậy a, Hứa Úy khẩu vị nặng, thì sao chứ?" An Hòa phồng má: "Giống như anh à, không thích ăn chay cũng không muốn ăn con gái nhà người ta. Hay là --- anh chỉ thích đàn ông......"
"Ngừng!" Lâm Tu giơ tay vút vút mi tâm: "Suốt ngày, cái đầu nhỏ của em có thể đứng đắn một chút không hả?" Nói xong, Lâm Tu vô cùng thân thiết nhéo nhéo hai má An Hòa: "Giờ nhìn lại, anh thật rất đồng tình với Hứa Úy. Tuy rằng anh cũng rất vui khi cậu ta có thể rước được 'món hàng ế' nhà chúng ta đi, nhưng thân là anh em chí cốt của cậu ta, anh tương đối lo lắng cho tương lai của hắn."
"Còn nói hươu nói vượn nữa, em sẽ cắn chết anh!" Từ nhỏ đến lớn đã quen điên khùng náo loạn với anh họ, An Hòa giống như con mèo hoang không nói hai lời liền nhắm vào bả vai của Lâm Tu cắn một ngụm. Khiến cho Lâm Tu 'đau' đến hít khí lạnh.
"Em còn chưa hỏi tội anh, anh đến đây làm gì? Cố ý ...."
Lời phía sau An Hòa không thể nói ra được nữa, bởi vì lúc này cô nhìn thấy một bóng dáng đang đứng trước cửa cách đó không xa, quá mức chói mắt.
Dù cho trong đầu từng tưởng tượng ra 'thiên biến vạn hóa', nhưng lúc thực sự nhìn thấy anh, cảm thấy trong nháy mắt cảm xúc cuồn cuồn dâng lên cùng với run rẩy không thể kìm nén.
"Vào lúc này, chẳng phải em nên vui vẻ mà nhào về phía anh ôm ấp yêu thương sao?" Vẫn là giọng nói trầm thấp dễ nghe đó.
Vẫn là cái nhướng mày đó, cái bản tính chế nhạo người đó.
Cánh môi mỏng như lưỡi dao hơi cong lên, một chút tươi cười chân thành đó nhất thời khiến cho đáy mắt An Hòa ẩm ướt.
Hết