Cho dù Hứa Úy hận không thể đem từng phút đồng hồ chia nhỏ thành tám cánh hoa, nhưng thời gian cơm chiều rốt cuộc cũng tới.
"Anh phải trở về......Em...." Đến giờ khắc này, Hứa Úy bỗng nhiên không biết phải nói như thế nào.
"Ừ, anh yên tâm đi. Em sẽ tự biết chăm sóc bản thân tốt." Vành mắt An Hòa đỏ lên, nhẹ nhàng cầm lấy tay Hứa Úy.
"Anh phải đi rồi....." Hứa Úy cầm ngược lại tay An Hòa đưa đến bên môi khẽ hôn xuống: "Nếu rảnh anh sẽ đến gặp em....."
"Được." An Hòa nén nước mắt, cố gắng mở miệng đáp lời anh.
Ngay sau đó, bóng dáng người kia chạy dần đi xa khỏi tầm mắt cô.
Yêu cũng khó, mà không yêu cũng khó!
Đều nói quân nhân yêu đương rất vất vả, trước kia An Hòa cũng chưa từng để ý đến vấn đề này, bây giờ đã cảm nhận được vô cùng rõ ràng cái loại ôm ấp yêu thương cùng bất đắc dĩ đó.
Nhưng đồng thồ cô cũng ý thức được một mặt khác của vấn đề - - - yêu gian khổ, nhưng cũng thật sâu sắc.
Bời vì không thể giống như những người bình thường yêu nhau từng giây từng phút ở cùng nhau, cho nên mỗi một lần gặp mặt đối với bọn họ mà nói đều hết sức quý trọng.
Bận tâm, lo lắng, nhớ nhung, hoài niệm..... Cuộc sống tình cảm của bọn họ chính là từ vô số những cảm xúc đó xây đắp mà thành.
Nhưng có bao nhiêu người ý thức được, lúc bọn họ chán chường thì một nửa kia của bọn họ cũng như vậy, những quân nhân đó đang phải chịu đựng nỗi nhớ nhung dày vò tra tấn để thực hiện trách nhiệm của bản thân trong quân đội.
Cho dù là như vậy, bọn họ cũng sẽ thời thời khắc khắc không quên gánh nặng mà mình đang gánh vác trên vai.
Bởi vì bọn họ là một thành viên của quân giải phóng nhân dân Trung Hoa.
Nghĩ đến đây, An Hòa hít một hơi thật sâu, xoay người muốn trở lại ký túc xá của mình. Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lý Viêm.
"Quân y An, có người muốn gặp cô."
--- -------Đường phân cách lão tướng xuất mã---- ---
"Ông nội?!" Trong nháy mắt nhìn thấy người trong phòng, An Hòa nhất thời kinh ngạc không nói nên lời.
Nhưng cô rất nhanh liền ý thức được tình huống lúc này của bản thân.
"Thủ trưởng!" An Hòa lập tức sửa miệng, đồng thời chào một cái quân lễ tiêu chuẩn với An Quốc Huân.
"Cái tay này.....Còn chân đâu*! Chỗ này cũng không có người ngoài, không cần chú ý nhiều như vậy!" Lão gia tử cười 'haha' vui vẻ, quay đầu vẫy vẫy tay với An Hòa, nói: "Nha đầu, lại đây, để ông nội nhìn con một chút, có gầy đi không?"
(* Trước khi dơ tay chào quân lễ phải dập gót)
An Hòa cũng hé miệng cười, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Lão gia tử.
"Ông nội.....con nhớ người muốn chết.... ...." Vừa đi tới nơi, An Hòa liền treo trên người An Quốc Huân không chịu xuống.
"Nha đầu phản nghịch này, chỉ biết dỗ ngọt ông...... Còn nhớ ông sao không về thăm ông vậy hả?!" Lão gia tử bấm bấm hai má cháu gái, tức thì một cái đầu quả dưa liền bắn qua.
"A.......Ông nội, người ra tay mạnh lại còn nhiệt tình như vậy!" An Hòa bị đánh cho nước mắt lưng tròng bĩu môi kháng nghị nói: "Sức lực này của người, còn vượt qua cả đánh bóng thủy tinh rồi!"
"A, để ta xem, chậc chậc....Chút đau đớn này còn không chịu được? Ông xem con nước mắt nước mũi lưng tròng thế này sắp khóc đến nơi rồi...... Nhanh nhanh lau đi!" An Quốc Huân vừa nói vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của An Hòa.
Một lát sau, An Hòa mới khôi phục lại cảm xúc của mình, sau đó vừa chơi đùa bàn tay của Lão gia tử vừa rảnh rang mở miệng hỏi: "Ông nội, sao ông lại tới đây?"
"Làm sao?" An Quốc Huân tinh quái liếc mắt nhìn cháu gái một cái, nói: "Ông nội không thể tới đây sao?"
"Ý con không phải thế......" An Hòa mím mím môi nói: "Ý con là, ông nội không phải nên 'trấn giữ' ở quân khu Y sao..... Sao lại chạy đến quân khu x này chứ.....?"
"Hóa ra cháu không biết quân diễn lần này phe Hồng Quân của quân khu X đối đầu với quân khu Y chúng ta?" Lão gia tử lắc đầu nói: "Chậc chậc, tố chất quân sự này của nha đầu cháu còn chưa đủ tư cách lăn lộn với đám đặc chủng đây đâu? Tình hình quân địch còn chưa điều tra rõ đã dám lên thuyền giặc.... Nói cháu là con hổ con cũng không ngoa chút nào!"
Đến giờ An Hòa mới nhớ ra, hình như quân diễn lần này phía Lam Quân điều tạm lính đặc chủng từ quân khu Y tới.
Trong đầu bỗng dâng lên một dự cảm không hay.
"Nghe nói, bên phía Hồng Quân phái một 'đại mỹ nhân' ra làm nhiễu tầm mắt của quân ta, sau cùng lại thuận lợi làm phát nổ trung tâm hậu cần của Lam Quân?" An Lão gia tử hơi nheo mắt lại, ung dung quan sát phản ứng của An Hòa.
Quả nhiên.....Dự cảm không tốt đã trở thành hiện thực, An Hòa lặng lẽ thở dài, lúc ngẩng mặt lên hai gò má lại mang theo ý cười giòn tan.
"Ông nội, người còn chưa nghe qua câu 'Trò giỏi hơn thầy' sao? Con đây không chỉ ra tay giúp đỡ Hồng Quân, còn thu hút được một đội quân nhỏ của người, người hẳn là nên vì con đã trưởng thành mà cảm thấy cao hứng mới đúng chứ!" Nói xong, mỗ Hòa dâng lên tươi cười thật lớn hiển nhiên là lấy lòng mười phần.
"Cái miệng nhỏ này, không nói lại được cháu!" An Lão gia tử mỉm cười, ngay lập tức lại đổi giọng, nói: "Chỉ là cháu nói mình đã trưởng thành rồi... Hình như cũng không khác lắm. Thế nào, nha đầu, nói ông nghe, chuyện tình yêu tình báo của cháu tới đâu rồi hả?"
Nói nửa ngày, tra nửa ngày, thì ra đây mới là nội dung trọng yếu mà Lão gia tử - An Quốc Huân muốn hỏi.
Đều nói, con dâu xấu dù sao cũng phải gặp cha mẹ chồng, xem tình hình này, lần này, e là trốn không thoát.