Đám binh lính ở đại đội đặc chủng không giống như những người đàn ông khác, bình thường gặp được nữ binh đã khó, gặp được một nữ binh xinh đẹp càng khó hơn, mà gặp được một nữ binh xinh đẹp vui vẻ ngồi trên xe ba gác đã khó càng thêm khó.
Cho nên, ngày hôm nay, toàn bộ đông đảo các cán bộ và chiến sĩ ở đại đội đặc chủng quân khu X chân chính nhìn thấy một màn này, không khỏi hâm mộ mà ôm bụng cười.
Chiếc xe Tam Luân xanh mượt, quân trang xanh biếc, tóc đen mắt đen giày da đen, cô gái nhỏ xinh xắn động lòng người ngồi trên chiếc xe đó, chính là An Hòa - nữ quân y tiếng tăm lừng lẫy như hoa như ngọc trong truyền thuyết a!!!' Mặt mày rực rỡ sáng lạng như hoa mùa Xuân, vừa lắc lư cẳng chân vừa ngâm nga một làn điệu dân ca nào đó.
Sau đó mặt hướng về cái kẻ đang đạp xe .....khụ, là chàng trai trẻ tuổi 'kéo' xe....Bộ dáng thảnh thơi dương sương tự đắc, khiến cho người ta hận không thể lôi hắn ta xuống khỏi xe, hung hăng nện cho một trận!
Không khí này, quang cảnh này, biểu cảm này, sức mạnh này, có chỗ nào giống như đạp Tam Luân chứ?! Ngay cả chạy Mercedes - Benz cũng không thấy vui vẻ như vậy!
Một đám binh lính trẻ tuổi đang phải sống cuộc sống độc thân nhất thời bị kích thích không chịu nổi.
Kẻ cầm đầu nào đó vẫn một bộ dáng lưu manh như cũ, nhướng cao hai đạo lông mày tuấn mỹ cũng thật không thể chịu nổi.
"Xin hỏi anh chàng xích lô, chúng ta đang đi chỗ nào vậy?" An Hòa hơi nghiêng người, nhướng mày liếc Hứa Úy một cái.
"Chậc, mở miệng một cái là kêu 'anh chàng xích lô'....gọi đến nghiện rồi hả?" Một bàn tay của Hứa Úy chợt vươn ra, trong nháy mắt 'xoạt' một tiếng lên cái ót của An Hòa.
"Đánh thật đấy à...." An Hòa bĩu môi bất mãn gào lên một tiếng.
"Ở trong quân doanh, đối với một phần tử bất tuân như em, tuyệt đối không thể nuông chiều." Hứa Úy nghiêm mặt nói.
"Thật...."Người nào đó xấu xa nhướng đuôi mày.
"Đương nhiên....." Hứa Úy vẫn duy trì vẻ mặt liếc cô một cái nói: "Đương nhiên........trường hợp ngoại lệ thì vẫn phải có."
"Khi nào?"
"Thời điểm báo cáo kết hôn được phê chuẩn xuống."
Vì thế, An Hòa xem như triệt để sáng tỏ rồi, đây là Hứa Úy thay đổi biện pháp 'Bức hôn' sao!
Hóa ra sở trường lớn nhất của đồng chí thiếu tá này không phải là dẫn binh tác chiến, mà là dù trong sáng hay ngoài tối đều tìm cách 'đào hầm chôn cô''!
--- ------ --------Đường phân cách bức hôn---- ---
"Lão Triệu, mau ra đón anh em của ngài a!" Chìa tay săn sóc đỡ An Hòa xuống xe, vừa mới dừng lại, Hứa Úy liền hướng vào nhà gào lên.
"Ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ! Từ xa lão đã nghe thấy giọng của tên tiểu tử.... ...." Giọng nói của một người đàn ông trung niên truyền từ xa lại gần: "Thằng khỉ con tám trăm năm không đến một lần, mỗi lần đều không phải anh em mấy người đào tẩu......" Giọng nói của người đàn ông ngay một khắc nhìn thấy An Hòa liền im bặt, nhưng cũng chỉ trong giây lát, người đàn ông này liền ý thức được thân phận 'không tầm thường' của An Hòa.
"Úy Tử....Vị này là......" Lão Triệu kéo dài âm cuối, mang theo vài phần ý tứ sâu xa.
"Là đối tượng của em." Người nào đó vô cùng tự nhiên cao giọng đáp.
Thân mình An Hòa run lên, trái tim không nhịn được có chút run rẩy.
Tuy nói ý tứ không sai......Nhưng từ này.....cũng quá....không tầm thường rồi?!
"Không ngờ đây lại là em dâu trong truyền thuyết nha?" Lão Triệu cẩn thận mà không thất lễ âm thầm đánh giá An Hòa một chút, ý cười trên mặt tức khắc đậm thêm mấy phần: "Em dâu, xin chào, xin chào, tôi đây là trưởng ban Quân Khuyển, cứ gọi tôi là Triệu Tựu Thành!"
Đối với vị đại ca vừa chân thành lại thân thiết này An Hòa rất có cảm tình, vì thế liền đáp lại một câu giòn tan: "Chào Triệu đại ca!"
Một tiếng đại ca này khiến cho Lão Triệu nào đó 'nở gan nở ruột', ngại ngùng gãi gãi ót một cái, cuối cùng liền chạy như điên rời đi, vẫn không quên liên miệng dặn dò Hứa Úy và An Hòa chờ ở đây.
"Anh ấy đi đâu vậy?" An Hòa không hiểu.
"Em đợi sẽ biết." Khóe miệng Hứa Úy câu lên một đường cong, thậm chí có cảm giác hồn bay phách lạc.
Không lâu sau, Lão Triệu lại xuất hiện trước mặt Hứa Úy và An Hòa.
Nhưng bên cạnh lão đại ca này lại có nhiều thêm một.....Ặc, là một con Quân Khuyển*.