Nam Quân Nữ Gả

Chương 18




Là một quân y, mang bên mình hòm thuốc cấp cứu là thói quen nhiều năm qua của An Hòa. Nhanh chóng chạy vội tới trước rương hành lý của mình, An Hòa vội vàng tìm kiếm trong cái hộp nhỏ của mình, lại mau chóng chạy lại chỗ người đàn ông kia.

An Hòa dọc theo chỗ dòng máu đang ào ào chảy ra xác định chính xác vị trí bị thương, khi nhìn thấy vạt áo tây trang của anh ta bị nhuộm một mảng lớn thành màu đỏ sậm, bàn tay trắng như ngoc của An Hòa làm bộ phải vén tấm áo đã bị ướt sẫm kia lên.

"Đừng đụng." Hai chữ nhẹ nhàng mà vô cùng lạnh vang lên, cho dù giọng nói cực kỳ từ tính trộn lẫn một chút lạnh như băng cũng khiến cho An Hòa phải nhíu mày.

"Tôi là bác sĩ." Cho dù hai chữ vừa rồi chọc cho An Hòa một trận không vui, nhưng cô vẫn đè xuống tức giận, dằn lòng mở miệng nói: "Để tôi nhìn vết thương một chút."

"Nhiều chuyện...." Người đàn ông kia tiếc chữ như vàng, nói xong câu đó liền nhướng mày đánh mắt sang chỗ khác nhưng có thể vì đau quá không chịu được mà nhíu thành một đoàn.

An Hòa nghẹn một cái không khỏi sinh giận trong lòng, làm gì thì làm nhưng bỏ lại người bị thương không phải tác phong thường ngày của cô, cô giận đến cắn răng, lạnh lùng mở miệng nói với tên đàn ông kia: "Anh muốn chết cũng không cần vội, nhưng đừng có đập vỡ thanh danh của An Hòa tôi."

Nói xong, cô lưu loát vén áo người đàn ông đó lên.

Một giây sau, thân thể An Hòa không khống chế được mà chấn động.

Vết thương do súng bắn.

Ban ngày ban mặt, xã hội pháp chế, thân là một quân nhân An Hòa dĩ nhiên hiểu vết thương như vậy có nghĩa là gì.

Dựa theo phản ứng của người đàn ông này, có thể kết luận --- --- hoặc là ta, hoặc là địch.

Hoặc là mạo hiểm tính mạng trà trộn vào trong bóng tối nằm vùng.

Nhìn thấy bộ dáng trố mắt nhìn của An Hòa, giống như dự đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, người đàn ông đối diện khẽ hừ lạnh một tiếng.

Mang theo ba phần vô vị, bảy phần xem thường.

"Bây giờ thu tay vẫn còn kịp đấy!" Giọng nói vẫn lạnh nhạt nhàn nhạt như cũ. "Tôi sẽ thả cho cô đi."

Vậy mà An Hòa nghe vào lại không chút dấu vết bị 'hấp dẫn', sau một khắc liền thành thục mở hộp cấp cứu ra.

Không hề cân nhắc, không hề suy xét cái gì, vào giờ khắc này An Hòa cũng không cố kỵ những cái khác, chẳng qua là chính bản thân cô muốn làm vậy mà thôi.

Tay chân lanh lẹ thay người đàn ông xử lý xong vết thương, thấy chỗ vết thương đã có dấu hiệu ngừng chảy máu, An Hòa rốt cuộc cũng thở phào một tiếng.

"Nếu như anh có thể bảo đảm nghi ngơi thật tốt, tạm thời sẽ không có vấn đề gì." An Hòa đưa mắt nhìn người đàn ông kia nói: "Tôi cũng chỉ có thể giúp đến thế này, mặc dù anh không thể chết ngay được, nhưng tôi vẫn muốn hỏi một câu........Có cần tôi gọi giúp xe cứu thương không?"

"Không cần."

Câu trả lời nằm trong dự liệu.

Trên người mang theo vết thương như vậy, đi bệnh viện quả thật không tiện.

"Vậy.... ......Có cần tôi giúp một tay không?" Mặc dù biết người ta không nhận, An Hòa cũng không đành lòng so đo với người đang bị thương.

"Không cần." Vẫn là câu trả lời ngắn củn và lạnh nhạt.

"Rất tốt." An Hòa nhướng hàng lông mày chống tay đứng dậy: "Như vậy.......Không cần hẹn gặp lại!"

"Cô không sợ.....Tôi là người không nên cứu?" Người đàn ông khẽ nhếch đôi mắt phượng, khóe mắt nghiêng thành một đường cong hoàn mỹ.

Lúc này An Hòa đã đứng dậy, cô đang xoa xoa cái đầu gối quỳ đau của mình, đầu cũng không ngẩng nhàn nhạt nói: "Cứu cũng cứu rồi, còn ở đó nói nhảm nhiều như vậy làm gì."

Hừ, anh tưởng tôi chú trọng bề ngoài của anh chắc, bà đây còn không mong gặp được anh đấy.

"Tôi hoàn toàn có thể để cô xử lý xong vết thương cho mình, sau đó dùng một phát súng giết chết cô." Âm thanh khiến người ta mê luyến phát ra, khiến cho người ta không tự chủ được có loại cảm giác chấn động lòng người. "Cô làm sao dám chắc, tôi không phải là người xấu?"

"Tôi không có suy nghĩ nhiều như vậy." An Hòa hơi quay đầu, ánh mắt sáng ngời chống lại đôi mắt vô cùng xinh đẹp của người đàn ông kia. "Tôi nói rồi, tôi là bác sĩ. Đối với tôi mà nói, không có người xấu, chỉ có người bị thương."

Người đàn ông kia nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo khóe miệng từ từ kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài màu cà phê nhìn lướt qua, tầm mắt rơi trên gương mặt đang cụp xuống của An Hòa.

Gò mà kia làm cho người ta vui tai vui mắt*.

Xinh đẹp, diễm lệ, mềm mại mà không làm mất vẻ thanh khiết.

Quan trọng hơn là --- ----- rực rỡ như ánh mặt trời.

Cứ như vậy từng chút một, chân thật mà ấm áp chậm rãi làm tan chảy trái tim vốn đã đóng băng từ lâu của anh ta.

Nhẹ nhàng, ấm áp, mang theo hơi ấm của mặt trời, mang theo nhiệt độ của người con gái khiến anh ta mê luyến.

Trong lòng chợt mềm đi, bức tường thành trong lòng từ từ sụp xuống.

Vì thế, lạnh lẽo đi xa dần, sự ấm áp tăng trở lại.

Người đàn ông khẽ vuốt vuốt lên miệng vết thương của mình đã được băng bó sạch sẽ, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ rơi trên cái bóng người cao ngất dần dần rời xa kia.

Trong lòng khẽ run lên một cái, giờ khắc này, anh ta bỗng muốn nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của người con gái đó.

Anh ta lục tung trí nhớ của mình lên tìm kiếm dáng vẻ thanh thuần xinh đẹp của An Hòa, khoảnh khắc khuôn mặt cô hiện ra, trong mắt trong lòng anh ta chưa bao giờ có sự rung động cùng quý trọng như vậy.

Đi qua hai mươi sáu năm cuộc đời, một người đàn ông như anh ta chưa từng trải qua cảm giác như thế.

Khiến cho cuộc sống của anh ta sau này, cho dù là tỉnh giấc lúc nửa đêm cũng có thể hồi tưởng lại loại cảm giác mang tên ấm áp.