1.
Trong cuốn tiểu thuyết bá tổng 300 chương này, chỉ có ba chương cuối cùng là nói về tôi và nam phụ.
Nam phụ ẩn nhẫn lãnh đạm, trầm mặc ít nói đã bị nữ phụ ác độc là tôi đây vấy bẩn.
Mặc dù không thích tôi, nhưng vì sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi, anh ấy chỉ có thể chôn sâu tình cảm dành cho nữ chính xuống đáy lòng mà thỏa hiệp với tôi.
Anh ấy mới bắt đầu lập nghiệp, vào lúc này đang thiếu tiền, nhưng tôi thì vẫn như trước, mua hết đồ xa xỉ này đến thứ đắt tiền khác. Thậm chí còn không ngừng lấy đứa con trong bụng để uy hiếp anh ấy, không được có bất cứ liên hệ gì với nữ chính.
Điều này khiến anh ấy ngày ngày sống ở biên giới của sự đau khổ và suy sụp.
Không biết có phải vì viết đến đoạn kết, tác giả bắt đầu thương nam phụ Tạ Ngôn Tri rồi hay không, mà tại đoạn kết của cuốn tiểu thuyết, bà ấy dùng một vụ tai nạn qua loa để khiến cho tôi t.ử v.o.n.g.
…
Khi tình tiết sau đó ập vào não tôi, tôi mới vừa tắm xong và nằm trên giường.
Bây giờ mới là ngày đầu tiên tôi và Tạ Ngôn Tri kết hôn, cho nên tôi không hề lo lắng, vẫn còn thời gian thay đổi kết cục mà.
Đoạn hôn nhân này của tôi và Tạ Ngôn Tri bắt đầu một cách máu tró. Vào đêm tân hôn của nam nữ chính, có người bỏ thuốc vào ly của tôi.
Khi đang mê man, tôi bị nhân viên phục vụ dìu tới một căn phòng. Bên trong phòng có máy quay phim cỡ nhỏ, sự ám muội và hấp dẫn đều được chiếu thẳng đến màn hình trong sảnh tiệc cưới.
Dù cho chỉ vỏn vẹn hai phút, màn hình đã bị người khác ngắt đi, nhưng những lời đồn vẫn được phát tán đến mọi nơi.
Tôi không còn sự trong sạch, cũng mất đi giá trị liên hôn.
Ba của tôi tìm đến Tạ Ngôn Tri, hết đe dọa lại dụ dỗ anh ấy chịu trách nhiệm với tôi. Còn nói dối rằng trong bụng tôi có đứa con của anh ấy, mưu toan dùng đạo đức để é.p bu.ộc anh ấy.
Thật ra, đứa con thật sự có, nhưng mà tôi không dám nói với ông ấy.
……
Tôi xoa xoa bụng nhỏ còn bằng phẳng, sau đó ngồi dậy.
Căn nhà vốn không lớn đã bị tôi chuyển đầy túi xách và quần áo đến. Mặc dù rất nhiều đồ đạc không cần thiết, nhưng Tạ Ngôn Tri chẳng nói gì cả, anh ấy giúp tôi mang toàn bộ vào trong nhà.
Anh ấy rất bình tĩnh mà thêm tôi vào cuộc đời của anh ấy, không hề lạnh nhạt thờ ơ, không hề ác ý nhắm đến, cũng không hề cảnh cáo tôi điều gì cả.
Điều này có hơi khác so với nguyên tác. Hoặc là, anh ấy đã giấu những đau khổ vào nơi tối tăm rồi.
Căn nhà có hơi bừa bộn, nhưng giấy dán tường màu vàng tươi và ánh đèn sáng đã khiến cho nơi này ấm áp hơn rất nhiều.
Tạ Ngôn Tri mới tắm xong, mái tóc đen có hơi ẩm ướt, anh ấy đang phơi quần áo bên cửa sổ.
Bên ngoài màn đêm nặng trĩu, phía xa là những đèn rực rỡ nơi phố xá tấp nập.
Tiếc váy màu tím mỏng manh kề sát bên chiếc qu@n lót của anh ấy, đung đưa theo gió khiến tim người ta loạn nhịp.
Phơi quần áo xong, anh ấy vừa quay đầu thì liền nhìn thấy tôi đang đứng trước cửa phòng ngủ.
“Tạ Ngôn Tri, chúng ta chia phòng để ngủ đi.” Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mở miệng nói.
Chỉ cần tôi và anh ấy giữ khoảng cách, không can thiệp đến sự lựa chọn của anh ấy, cũng không ép buộc anh ấy, vậy anh ấy sẽ không đau khổ.
Tạ Ngôn Tri không đau khổ, vậy thì kết cục cuối cùng của tôi cũng sẽ không bi thảm như vậy.
Vốn dĩ anh ấy cũng không thích tôi. Nhưng khi tôi cho rằng anh ấy sẽ không chút do dự mà đồng ý với đề xuất của tôi, anh ấy lại nói: “Chỉ có một phòng.”
“Vậy sofa thì sao?”
“Em cảm thấy sao?” Anh ấy bình tĩnh hỏi lại.
Chiếc sofa cũ kỹ kia quả thật quá nhỏ, ước chừng cả tôi cũng không nằm được. Vì thế, tôi ngậm miệng lại.
2.
Tôi cứ luôn cảm thấy, trước kia mình dường như có quen Tạ Ngôn Tri. Nhưng mỗi khi cố gắng nghĩ lại, tôi lại chẳng nghĩ ra gì cả.
Tôi không nhớ khi mình theo đuổi nam chính, mình và Tạ Ngôn Tri có tương tác hay thân quen gì không.
Trong trí nhớ của tôi, anh ấy chỉ được xem là người lạ từng gặp mặt vài lần mà thôi.
Nhưng ngày đó sau khi tỉnh táo, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã cảm thấy được cảm giác quen thuộc ùn ùn kéo đến.
Lại còn có, cảm giác tim đập vô cùng nhanh như lâu ngày gặp lại.
Thật là một cảm giác kỳ quái.
Khi tôi đang nằm trên giường mà chán nản lướt điện thoại, một ly sữa bò được đưa tới trước mặt tôi.
Uống sữa trước khi ngủ, đây là thói quen từ nhỏ của tôi. Nhưng làm sao anh ấy biết chứ?
Chuyện này lại càng kỳ quái hơn.
“Vừa được làm nóng đó.”
“Ồ.” Tôi ngồi quỳ lên, bưng cốc sữa uống từng ngụm từng ngụm,
Uống được một nửa, tôi đột nhiên nhớ ra, trước khi sự chán ghét của anh ấy dành cho tôi chưa quá sâu sắc, tôi phải thỏa thuận ba điều với anh ấy:
“Tạ Ngôn Tri, tôi có một vấn đề.”
“Gì vậy?”
Góc giường lõm xuống, anh ấy vén chiếc chăn mỏng ra rồi ngồi lên.
Tôi trịnh trọng nhìn anh ấy, bảo: “Thì là khi ở ngoài, anh ghét tôi bao nhiêu cũng đừng thể hiện ra ngay, nhất định tuyệt đối đừng để tôi phải ngượng nghịu.”
“Tôi biết anh không muốn kết hôn, đợi qua đợt này, chúng ta sẽ âm thầm ly hôn.”
Anh ấy bình tĩnh nhìn tôi, không nói chuyện.
Thiết lập tiểu thư nhà giàu tùy hứng, ngoài lạnh trong nóng, chết cũng cần mặt mũi đã hòa tan vào trong máu của tôi rồi.
Dứt lời, tôi liền bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi, tôi không thích Lâm Tiêu Nguyệt, anh đừng đi gặp cô ta, nếu không tôi sẽ khó chịu lắm đấy.”
Từ trường của tôi và nữ chính đẩy nhau. Bất kể thế nào, tôi cũng không nhịn được khi thấy một người cùng chung hộ khẩu với tôi lại đối tốt với cô ta.
Tạ Ngôn Tri nhìn tôi, chậm rãi cụp mắt đáp lại: “Ừm.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tâm tình vốn không không chế được hiện giờ đã thoải mái lên. Xem ra cái người Tạ Ngôn Thanh này cũng khá dễ nói chuyện.
Tôi không uống hết sữa bò.
Khi vươn nửa ời sang, muốn đặt non nửa ly sữa còn thừa lên bàn, anh ấy lại nắm lấy cổ tay tôi.
Đốt ngón tay của đàn ông rõ ràng, lòng bàn tay mang theo hơi ấm.
Tôi ngước mắt, hơi ngẩn người.
Ánh mắt anh ấy dừng trên khuôn mặt tôi trong giây lát, yết hầu hơi chuyển động. Sau đó anh ấy lại hơi cúi đầu, áp sát, đôi môi nhợt nhạt dán lên dấu vết trên miệng ly.
Cứ cầm tay tôi như vậy, anh ấy đã uống hết sạch chỗ sữa còn thừa.
Hành động vừa thân mật vừa tự nhiên.
Nơi cổ tay bị nắm đã nóng ran âm ỉ. Cảm xúc quen thuộc kia lại đến rồi.
Tôi bỗng nhiên hỏi: “Tạ Ngôn Chi, có phải lúc trước chúng ta đã từng quen nhau?”
“Em cảm thấy thế nào?” Anh ấy đặt ly sữa lên bàn, hỏi ngược lại tôi.
Ánh sáng của chiếc đèn bàn chiếu lên người anh ấy, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.
Hơi thở giao nhau, ánh mắt anh ấy dần dần trở nên nóng bỏng.
(Lưu ý: Đoạn bên dưới khiến mình thấy nữ chính hơi giống bad girl. Nhưng các bạn đừng vội nói nặng lời với nữ chính nha. Tuy mình chưa đọc hết truyện, nhưng mình cảm thấy có thể có uẩn khúc gì đó, nên nếu bây giờ đã mắng nữ chính thì hơi tội.)
3.
Thời đại học tôi có yêu đương với một người bạn trai. Anh ấy là một sinh viên nghèo khó, không những ngày nào cũng đi làm công trả nợ, mà tính cách cũng trầm lặng, không thích nói chuyện.
Bất kể là về mặt nào, anh ấy đều không giống như người tôi có thể thích, mà tôi cũng chỉ có thái độ chơi đùa mà thôi. Bởi vì tôi nghe đâu đó nói, nam sinh này thích Lâm Tiêu Nguyệt.
Tôi có tiền có sắc có gia thế, nhưng trong mắt nam chính, tôi lại không bằng nhỏ tiểu bạch hoa Lâm Tiêu Nguyệt. Thế nên thông qua việc nắm cưa đổ nam sinh này, tôi muốn chứng minh rằng nam chính nhìn trúng Lâm Tiêu Nguyệt là do mắt mù.
Phàm là nam sinh bình thường thì ai cũng sẽ chọn tôi, thế nên tôi mang theo sự nhiệt tình mà theo đuổi nam sinh kia.
Mỗi ngày tôi đều đi qua nửa trường học, đến khoa của bọn họ để gặp anh ấy, cùng anh ấy lên lớp, cùng anh ấy tự học, cùng anh ấy ăn trưa.
Gần gũi với anh ấy hai tuần, thái độ của anh ấy vẫn không lạnh không nhạt như cũ, chỉ cho đến ngày nhóm đòi nợ thuê đến tìm anh ấy.
Người bố nghiện cờ bạc của anh ấy vì say rượu mà qua đời, tất cả những nợ nần vì thế mà đổ hết lên người một mình anh ấy.
Ngày đó đi tìm anh ấy, tôi vừa hay gặp được người đòi nợ.
Bọn họ cầm gậy, ác độc mắng chửi rồi ép anh ấy vào góc tường.
Hơn một trăm vạn tiền nợ, đã đủ để nghiền nát một thiếu niên còn đang đi học. Nhưng đối với tôi mà nói, chỗ tiền này chỉ là tiền mua một chiếc túi mà thôi.
Tôi trực tiếp vung ra một tấm thẻ ngân hàng,
Gánh nặng cuộc đời bỗng chốc được trút bỏ.
Thiếu niên sững sờ tại chỗ, vành mắt đỏ lên, sau đó hồi lâu, nước mắt rơi xuống.
Qua hai ngày sau, anh ấy đến tìm tôi và hỏi số thẻ ngân hàng, nói rằng sau này sẽ trả tiền cho tôi.
Không không để ý gì cả.
Tất cả những việc sau này đều thuận lợi như thế. Nam sinh đã buông bỏ mọi phòng bị với tôi.
Chỉ cần ở bên cạnh ấy ấy, những chuyện thân mật như nắm tay hay ôm đều không cần tôi chủ động.
Nhìn anh ấy giống như một người lạnh nhạt và biết kiềm chế, nhưng lại luôn thích dắt theo tôi, đến nơi hẻo lánh không người ở hành lang và sân trường, sau đó ôm lấy vòng eo thon nhỏ của tôi, cúi đầu mà liên tục hôn tôi.
Thậm chí có một lần, tại phòng học không một bóng người, anh ấy hôn tôi đến mất khống chế, lực tay giống như muốn ghì sâu tôi vào trong cơ thể của anh ấy vậy.
Một màn này đã bị người khác quay được, sau đó bị đăng lên confession của trường.
Khu bình luận có biết bao nhiêu người gặm couple. Nhưng không bao lâu sau, tôi đề nghị chia tay.
Thứ quá dễ dàng đạt được đối với tôi mà nói là chẳng thú vị gì. Thêm vào đó là tình cảm của nam chính và Lâm Tiêu Nguyệt dường như lại tiến thêm bước nữa, tôi phải mau chóng đi phá hoại rồi.
Vào buổi chiều nắng nóng đó, anh ấy trầm mặc mà mím môi, khăng khăng cố chấp, không chịu chớp mắt mà nhìn chằm chằm tôi rất lâu. Qua sắc mặt tôi, anh ấy đã xác nhận rằng điều tôi nói là thật.
Gió hè mang theo hơi nóng thổi qua những ngọn cây, tiếng ve sầu ồn ào dường như đã trở thành âm thanh làm nền.
Cây kem ốc quế trên tay anh ấy vốn dĩ là muốn mua cho tôi. Nhưng hiện tại, nó đã dần dần tan chảy trong tay anh ấy rồi.
Kem chảy xuôi theo phần ốc quế mà liên tiếp rơi xuống, không thể nào giữ lại được.
Đại để là sau đó, tôi đã nói ra những câu khiến người khác tổn thương. Anh ấy thì ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng hình tôi rời đi.
Không hề tranh cãi, không hề chất vẫn, cũng không hề dây dưa quấn lấy.
Sau một thời gian ngắn qua lại, chúng tôi trở về cuộc sống của chính mình.
Sau này ngẫu nhiên nghĩ về thời gian đó, tôi chỉ mơ hồ nhớ ra đại khái sự việc. Còn liên quan đến tên gọi và ngoại hình của chàng trai đó, tôi không thể nào nhớ nổi.
Nhưng dù gì cũng chỉ là chuyện của quá khứ, đã lâu như vậy rồi, tôi cũng không còn ý nghĩ đi điều tra.
Hơn nữa trong tiểu thuyết, đoạn tình cảm này không được đề cập đến ba chương, thật sự không cần thiết phải nhớ.
Thế nhưng hiện tại, dường như từ trong ánh mắt của Tạ Ngôn Tri, tôi đã nhìn thấy chàng trai vào ngày hè năm đó.