Nam Phụ Yêu Nữ Phụ

Chương 8






Trường Thanh Dương là trường chuyên cấp 3 của thủ đô Bắc Kinh, vang danh khắp vùng, từ con nhà dòng dõi cho đến những gia đình bình thường đều cạnh tranh kịch liệt vì chất lượng dạy học tốt, nhân tài không thiếu, xuất hiện liên tục.

Càng quan trọng hơn là phong cách trường học cởi mở, học sinh và giáo viên đều có thể hòa đồng với nhau, lâu nay nơi này vẫn thường xảy ra một vài chuyện lớn.

Đường Thi nhìn những nét chữ sắc bén "cao trung Thanh Dương" thì nghĩ cô thật sự đã xuyên thư, hi vọng cái chỗ này sẽ không trở thành nơi táng thân của cô, dù sao "Đường Thi" chính là tìm đường chết ở chỗ này.

Một gương mặt non nớt đi tới bên cạnh nhắc nhở Đường Thi đi vào trong.

"Đường Đường à, anh gọi thẳng em là Đường Đường được không, sao anh Đoạn không đi với em.

" Trần Nghĩa nhẹ nhàng nhàng bắt kịp Đường Thi, cười hỏi.

Đường Thi nhớ tới tình huống buổi sáng, một lời khó nói hết, nhưng vẫn lên tiếng: "Anh ấy còn chưa rời giường.

"
Trần Nghĩa cười: "Ha ha ha" rồi tiếp lời: "Sao anh lại quên mất anh Đoạn kiên trì muốn ngủ tới khi tự nhiên tỉnh chứ, để anh đưa em đến phòng học.

"

"Không cần, em nhận ra đường, anh nhanh vào lớp đi.

" Đường Thi cũng không muốn vừa vào học đã rêu rao như vậy, Trần Nghĩa là ai, chính là một người mà tất cả học sinh cao trung Thanh Dương đều biết, đương nhiên cái này chính là do hào quang Đoạn Thích ban tặng.

"Vậy thì tốt, anh đi trước chiếm vị trí tốt cho anh Đoạn, thật sự không cần anh đưa chứ?"
"Không cần không cần, tớ có thể đi.

" Đường Thi khoát khoát tay, đi mau đi mau, anh Trần, nhiều người nhìn như vậy.

Tiễn Trần Nghĩa xong, Đường Thi nhìn vào bản đồ trước đó, tìm được ban hai ở cao nhất, từ trong phòng học truyền ra âm thanh ồn áo náo nhiệt, bước chân Đường Thi chậm dần lại, từ từ đi đến cửa chính, ánh mắt không ngừng tìm kiếm chỗ trống có thể ngồi.

Phần lớn chỗ ngồi đều đã có người ngồi, tìm đúng mục tiêu, Đường Thi đi về phía chỗ ngồi, ở đó có một người đang ngồi là một cô gái đeo kính, tóc ngắn ngang tai, đang ra sức bôi bôi vẽ vẽ, Đường Thi nhẹ nhàng gõ mặt bàn: "Xin chào, tên tớ là Đường Thi, cho hỏi tớ có thể ngồi chỗ này không:"
Vừa mới nói xong, người một vòng nhỏ xung quanh Đường Thi đều ngừng lại, ánh mắt đều nhìn sang bên này, Đường Thi cũng không phát hiện, vẫn nhìn cô gái đang cố gắng gian khổ.

Cô gái kia ngẩng đầu lên, vốn là vẻ mặt tức giận nhưng khi nhìn rõ Đường Thi thì trở mặt trong nháy mắt, dùng thực lực để chứng minh câu "Một giây trở mặt", nở nụ cười xán lạn: "Người đẹp, cậu cứ ngồi ở chỗ này đi, mời ngồi mời ngồi.

"
Một vòng người xung quanh kinh ngạc thiếu chút há hốc mồm, nhưng ánh mắt vẫn không di chuyển mà nhìn động tĩnh phía Đường Thi và cô gái kia.

"Cảm ơn.

"
"Người đẹp, tên tớ là Trịnh Tiểu Hi, cậu tên là gì vậy?" Trịnh Tiểu Hi đem kéo những đồ vật bỏ quá giới hạn ở trên bàn của mình về, sốt ruột hỏi.

"Tớ là Đường Thi.

"
"Đường Thi trong Đường Thi tam bách thủ kia hả?"
*Đường thi tam bách thủ: Một tuyển tập gồm hơn 300 bài thơ Đường do học giả Tôn Thù cùng phu nhân Từ Lan Anh tuyển soạn vào khoảng năm 1763 triều Càn Long thời nhà Thanh.

Đường Thi cười gật đầu.

"Thật sao, tên của cậu thật là hay, rất có ý thơ.

"
Đám người đang dựng thẳng lỗ tai cười ngất Trịnh Tiểu Hi ơi Trịnh Tiểu Hi, trước kia thật sự là chúng tôi nhìn lầm cậu rồi.


"Tớ cũng cảm thấy như vậy.

" Đường Thi chăm chú gật đầu, dòng họ của viện trưởng có thêm chữ thi, thật sự là cái tên không thể tốt hơn.

"Tớ gọi cậu là Đường Đường được không?" Trong mắt Trịnh Tiểu Hi tràn đầy ánh sao lấp lánh.

"Có thể, đường trong đường quả, Đường Đường là nhũ danh của tớ.

"
"Đường đường, cậu cứ gọi tớ là Tiểu Hi đi, về sau chúng ta là bạn tốt.

"
Đường Thi thấy hơi kỳ lạ, hành động của Trịnh Tiểu Hi có chút khác thường, nhưng vẫn gật đầu, cô thật sự thích cô gái hoạt bát sáng sủa này.

Trịnh Tiểu Hi reo một tiếng: "Quá tốt rồi, về sau Trịnh Tiểu Hi tôi sẽ không thiếu người đẹp đến để vẽ tranh, có Đường Đường ở đây, chắc chắn tớ sẽ càng vui vẻ vẽ tranh hơn.

"
Đường Thi: "! "
Vẻ mặt của đám người đều là biểu cảm "Quả là thế" tò mò đánh giá Đường Thi vài lần, phát hiện Đường Thi quả thật rất xinh đẹp, khó trách Trịnh Tiểu Hi bắt bẻ như vậy cũng kích động.

Đang ầm ĩ, một giáo viên nữ trung niên vẻ mặt nghiêm túc đi tới, cả lớp lập tức im lặng, đoan đoan chính chính ngồi xuống chỗ của mình, chờ đợi giáo viên phát biểu.

Vưu Ly rất hài lòng, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn: "Chào mọi người, tôi là Vưu Ly, một năm tiếp theo, tôi sẽ đảm nhiệm chủ nhiệm lớp của các bạn, đồng thời cũng là giáo viên dạy Anh ngữ của các bạn, hi vọng mọi người cùng nhau tiến bộ, cùng nhau trưởng thành, còn có, học tập phải đi đôi với vui chơi, một cái cũng không thể thiếu.

"
Vưu Ly nói xong lời cuối cùng thì dừng lại, toàn lớp cũng hồi hộp theo, đợi đến khi Vưu Ly nói xong, toàn thể mọi người trong ban cao nhất bắt đầu reo hò, lập tức trong lớp tràn đầy tiếng cười.

Làm thủ thế "Ngừng", toàn lớp lại ngoan ngoãn khôi phục yên tĩnh, lần này Vưu Ly trực tiếp cười: "Rất tốt, trước tiên các bạn tự giới thiệu về bản thân đi, để giáo viên cùng bạn bè đều nhận biết.

"
Không nói những này chân chính lớp mười sinh, ngay cả Đường Thi đều thích giáo viên này, giáo viên có thể nói ra câu "Học tập phải đi đôi với vui chơi" làm gì được mấy người.

"Chào các bạn, tớ là Cao Sơn, đúng vậy, chính là Cao Sơn mà các bạn biết đấy, lấy cái tên này là bởi vì bà của tớ muốn tớ nhanh cao lớn, tốt nhất giống như núi cao vừa cao lại vừa khỏe mạnh như thế.

"
"Ha ha ha" Cả phòng học đều cười vang.


"Chúc các bạn có một buổi sáng tốt lành, tớ tên là Minh Minh, mọi người có thể gọi tớ làTiểu Minh, thật đấy, tớ không ngại đâu, tớ thích ca hát, đánh đàn dương cầm, đọc tiểu thuyết".

"Ngại quá, bạn học Tiểu Minh sao cậu nói như đang nghiến răng nghiến lợi vậy?"
Bởi vì bầu không khí mở đầu nhẹ nhàng, cho nên ngoại trừ một vài người cá biệt là hơi khẩn trương thì lúc các bạn học đi lên giới thiệu, phần lớn đều nói ra ưu khuyết điểm với yêu thích của mình, bầu không khí của ban hai cao nhất vẫn luôn rất tốt.

Trịnh Tiểu Hi đi lên, Đường Thi nắm chặt tay, cô phát hiện, cô lại có chút khẩn trương, nhưng chờ mong lại càng nhiều hơn.

"Xin chào cô giáo cùng các bạn học, tớ là Trịnh Tiểu Hi, sở thích là vẽ tranh cho người đẹp, nếu như bạn cảm thấy bản thân đẹp thì hoan nghênh tới, tớ sẽ vẽ tranh cho bạn, nếu như bạn cảm thấy mình không đủ đẹp thì yên tâm, tớ cam đoan vẽ bạn thật đẹp"
"Tiếp theo tớ xin mời người đẹp Đường ngồi cùng bàn đi lên tự giới thiệu, mỹ nhân Đường Đường nhà ta thật sự là đẹp đến tận chân trời be be ha ha ha.

" Trịnh Tiểu Hi hưng phấn đến chống nạnh cười to.

Tiếng cười vừa ra, toàn thể ban hai cao nhất yên tĩnh như gà, trên mặt mỗi người đều có chút quái dị, Trịnh Tiểu Hi lại không cảm nhận được chút nào, hai mắt sáng lên nhìn Đường Thi, Vưu Ly nhìn sang, nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của Đường Thi, nhưng trên người cô gái này lại có loại khí chất nhu hòa, cả hai cái này tổ hợp lại, vậy mà không mảy may cảm thấy có chút quái dị nào.

Thật sự là kỳ lại, một cô gái có vẻ đẹp như thế, hẳn là tính cách cũng hẳn là hoạt bát hướng ngoại, làm sao cô gái này lại cho cô một loại cảm giác ôn nhu nhã nhặn.

Đường Thi đối mặt với một loạt ánh mắt sáng rực của thiếu niên thiếu nữ nhìn cô, nhất thời có chút nghẹn lời, nghĩ nghĩ rồi mỉm cười nói: "Chào mọi người, tớ là Đường Thi, chính là Đường Thi trong Đường Thi tam bách thủ, có sở thích đọc sách, sáng tác với rèn luyện thân thể, hi vọng nhất là duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm đến già, ân, còn có thân thể khỏe khỏe mạnh mạnh, sống lâu trăm tuổi.

"
"Ha ha ha ha ha.

"
Đường Thi tự giới thiệu, khiến tất cả mọi người ban hai cao nhất đều cười nghiêng ngả không dừng được, thật sự là hơi nằm ngoài dự đoán của Đường Thi, màn giới thiệu có chút bình thường nhưng cũng làm cho toàn thể mọi người nhớ kỹ Đường Thi, cảm thấy mặc dù tướng mạo Đường Thi hơi lạnh lùng xinh đẹp, nhưng tính cách có chút ngây thơ cute.

Trịnh Tiểu Hi cười đến mức nước mắt chảy ra, cười ngả vào mặt bàn, Đường Thi có chút bất đắc dĩ, mặc dù nguyện vọng này của cô có chút bình thường nhưng muốn thực hiện lại không hề dễ dàng.

Các bạn học ban hai cao nhất không nghĩ nhiều, bọn họ vẫn còn đang ở giai đoạn thanh xuân hoạt bát vui vẻ nhất, làm sao sẽ suy nghĩ sâu xa như vậy chỉ có Vưu Ly ngây ngẩn cả người.

.