Translator: Qing Ying
Sửa: Xiêu Xiêu
Lâm Vi Vi thất tình rồi, bạn trai ba năm phản bội, không biết xấu hổ mà cùng bạn thân của nàng yêu đương. Hôm nay là ngày thứ mười sau khi chia tay, tâm trạng vẫn không tốt lên tý nào. Lâm Vi Vi cảm thấy bản thân nàng chính là một đứa trẻ không được mọi người yêu thương.
Ba năm trước nàng cùng mẹ di cư sang Đức. Sau khi học lại ba năm phổ thông liền đỗ vào khoa Lịch sử chính trị của trường đại học Humboldt Berlin.
Bạn trai Dương Sâm của nàng, khụ, là bạn trai cũ, là con lai Trung Đức, hắn không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đẹp trai cao ráo, còn có rất nhiều tiền. Tiêu chuẩn con ông cháu cha, tuổi còn trẻ hắn đã kế thừa sự nghiệp của gia đình, nắm trong tay một tập đoàn lớn. Trước mặt người ngoài, hắn luôn âu phục giày da, phong độ ngời ngời, là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn. Có thể quen biết được người bạn trai như thế, bạn bè thân thiết bên cạnh Lâm Vi Vi đều cho rằng, nàng đã giẫm phải ‘vận cứt chó’ rồi.
*“Vận cứt chó” là trong xui xẻo lại có chút may mắn, hay có thể lại là cách nói châm biếm, GATO.
Nhưng mà, con đường trải thảm còn chưa đi được bao lâu, thì đã vui quá hóa buồn. ‘Vận cứt chó’ biến thành một bãi phân chó, bạn trai bị bạn tốt cướp mất. Con vịt khó khăn lắm mới đưa lên đến miệng, liền cứ như vậy bay đi. Ngoài trái tim pha lê đã vụn nát, thì nàng cũng chỉ còn lại đôi bàn tay trắng.
Nàng chính là một người thô lỗ, cho đến bây giờ vẫn không hiểu nổi, hai người không có chút liên quan này rốt cuộc đã chim chuột với nhau từ khi nào.
Loại tình tiết máu chó tràn lan này, lúc hóng hớt thì vui lắm, một khi xảy ra trên chính bản thân mình, liền chỉ còn 4 chữ ‘Cay đắng’ và ‘Bi kịch’.
Hễ cứ nghĩ đến đôi tiện nam cẩu nữ này là nàng lại không thể chịu nổi, mắt bị gió thổi cay xè, không muốn bị người đi đường dùng ánh mắt tò mò kinh ngạc nhìn mình, nên nàng xoay bước chân, đi vào trong gầm cầu.
Trong gầm cầu không có ai, cho nên nàng có thể phóng túng tâm trạng của bản thân, nỗi bi phẫn không thể kìm chế được trong lòng, trực tiếp bật to tiếng khóc. Nàng vươn tay ngắt sạch lá trên cây, giày vò xé nát, sau đó ném xuống đất ra sức mà giẫm đạp, để mọi ưu tư, phiền não phát tiết ra hết.
Sau khi trút giận một hồi, tâm trạng nàng mới nguôi ngoai hơn một chút. Nàng lau nước mũi, chuẩn bị về nhà. Bất chợt, có một tiếng sột soạt phát ra phía sau lưng, trái tim đập dồn dập, nàng nhanh chóng quay đầu. Thoáng thấy ở trong góc không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông cao lớn đứng đó, cứ nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt. Cái nhìn chuyên tâm đến mức khiến người ta phải sợ hãi.
Lâm Vi Vi giật bắn mình, bất giác lùi về phía sau một bước lớn, cánh tay không ngừng run rẩy, chiếc khăn giấy mà nàng lau mũi vừa rồi đã rơi xuống đất.
Khốn, thì ra trong này có người, nói như vậy thì dáng vẻ xấu xí vì tức giận vừa nãy của nàng đã bị người ta thấy hết trơn rồi?
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau thật lâu, người đàn ông từ trong bóng râm bước ra một bước. Lâm Vi Vi ngẩng đầu lên nhìn, trong giây lát liền trợn tròn mắt. Anh trai này mặc trên người bộ quân phục từ thế chiến thứ hai thì không nói, lại còn chải kiểu đầu vuốt ngược kiểu quân đội. Phản ứng đầu tiên của nàng chính là bản thân bi thương quá độ, xuyên không rồi. Nàng vội vàng quay ngoắt đầu nhìn xung quanh, bên ngoài, chiếc Porsche 911 vẫn đỗ ở đó. Nàng vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, vẫn tốt vẫn tốt, chưa xuyên không.
Không phải xuyên không, vậy xảy ra chuyện gì đây?
Lẽ nào lại đang quay một bộ phim bom tấn Mỹ nào đó à?
Là một sinh viên khoa lịch sử, Lâm Vi Vi biểu hiện không có chút áp lực, từ sau khi ra bộ ‘Downfall*’, thì các bộ phim tư liệu về thế chiến thứ hai thoắt cái đã ra ào ạt như măng mọc sau mưa.
*Downfall (Ngày tàn): thuật lại những ngày cuối cùng của Adolf Hitler và bộ sậu tướng lĩnh trong một căn hầm chỉ huy tại Berlin.
Berlin mà, đây là địa điểm để chọn cảnh quay tốt nhất, nhìn quần áo trên người hắn đầy lỗ đạn, đoán chừng vừa quay xong phim phóng sự nào đó về chiến tranh rồi.
Lâm Vi Vi bình tĩnh đánh giá hắn, tuy rằng cả người nhếch nhác, nhưng không thể phủ nhận, diện mạo của người này thật không tồi mà. Mắt đẹp đường mắt, mũi đẹp đường mũi, liếc mắt qua là một mỹ nam, nhìn kỹ lại, vẫn là một mỹ nam. Phụt!
Cơ mà, anh diễn viên này nàng có biết không nhỉ? Tất cả bộ phim điện ảnh về thế chiến thứ hai của Đức, nàng hầu như đều đã từng xem một lần rồi, không thấy có anh diễn viên này. Nếu không, thân là một kẻ háo sắc cộng thêm việc rất yêu thích quân phục như nàng thì nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng rồi. Lẽ nào hắn là lính mới?
Vào lúc đang miên man suy nghĩ, chỉ thấy người đó nhấc chân tiến đến vài bước, sau đó không chút dấu hiệu liền vươn tay, ôm nàng vào trong lòng. Nàng ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy các cơ bắp trên cánh tay hắn đang giãn nở, gắt gao giữ lấy vai nàng. Người này còn cường tráng, vạm vỡ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Bị hai cánh tay như tường đồng vách sắt của hắn giữ lấy, nàng cũng sắp hít thở không thông.
“Này, anh…” Nàng bất giác ngọ nguậy,
Nghe thấy giọng nói của nàng, trong mắt hắn lóe lên một ánh hào quang mừng rỡ, trong chớp mắt đã thắp sáng con tim đầy sương mù của hắn. Không có chút do dự, cũng không một lời vô nghĩa, hắn nâng cằm nàng lên, trực tiếp phủ lấy đôi môi.
Lâm Vi Vi lại ngẩn người, bị khí thế của hắn làm cho kinh hãi, thậm chí ngay cả phản kháng cũng quên mất. Cưỡng hôn người ta còn làm ra kiểu cây ngay không sợ chết đứng thế kia, mà ngay cả động tác cũng tự nhiên phóng khoáng, thật Fucking awesome*!!!
*Fucking awesome: Quá khủng bố!!!
Đôi môi khô khốc kia của hắn gắn chặt vào miệng nàng, cưỡng ép đặt xuống một nụ hôn. Nụ hôn của hắn bá đạo cuồng nhiệt, tràn đầy năng lượng, nhưng cũng đầy ham muốn, quấn chặt lấy răng môi của nàng, mang đến một cơn cuồng phong bão táp.
Ê, ê! Có cần phải cuồng nhiệt thế không? Chúng ta còn chưa quen biết mà!
Cả người Lâm Vi Vi cứng đờ, hai mắt trợn trừng. Sống 26 năm, xưa nay nàng chưa từng bị ai hôn cuồng dã đến như vậy. Ngay cả Dương Sâm cũng chỉ lăn tăn, nhè nhẹ mà thôi.
Trái tim loạn nhịp một lúc lâu, bên tai chỉ còn lại tiếng chảy róc rách của dòng sông, thời gian dường như đóng băng. Mãi đến lúc đôi môi của nàng bị hắn cắn một cái, thoang thoảng mùi máu tươi trong miệng, nàng mới phản ứng lại. Lâm Vi Vi dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, mặt đỏ tai hồng quát lên: “Anh làm cái gì đấy?”
Nhìn vẻ mặt tức giận trong veo như nước kia rất giống trong ký ức, chân thực sống động. Hắn nhìn đến mức trong lòng phơi phới, không nhịn được lại vươn tay, ôm lấy nàng một lần nữa, giọng trầm ấm gọi tên nàng, ngay cả cặp mắt sâu màu xanh biếc cũng tràn ngập yêu thương.
“Vi Vi, bao năm nay, anh vẫn luôn làm một chuyện.” Hắn nói.
“.....”
“Đợi em, đợi em cùng anh tương phùng.”
Tương, tương phùng? Đôi môi của Lâm Vi Vi vốn chỉ khẽ mở, giờ lập tức đã há hốc. Cảm xúc phẫn nộ, bi thương lúc trước, toàn bộ đã bị quẳng ra sau đầu, chỉ còn lại sự kinh ngạc hết đỗi. Nàng trừng mắt nhìn thẳng, não bộ đã chập mạch một giây.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao hắn lại biết tên tôi? Tôi quen hắn sao?
Nhìn vào vẻ mặt mơ màng của Vi Vi, hắn nghiêng nửa khuôn mặt, khóe môi khẽ giương lên, hai bên má còn mơ hồ lộ ra lúm đồng tiền.
Ù ù cạc cạc bị người ta ăn đậu hũ, Lâm Vi Vi đáng ra phải nên thẹn quá hóa giận, nhưng thoáng thấy nụ cười của hắn, cơn tức trong lồng ngực giây lát đã bị dập tắt. Nụ cười này… thật quá mê người, tích tắc đã giết nàng trong vòng một giây.
Bị người quái dị cưỡng hôn, thì là quấy rối tình dục, vậy bị mỹ nam hôn, đó gọi là....gặp, vận, đào, hoa.
Trong giây lát bị hắn hôn, nàng đã tìm về được tự tin, huh?
OK, nể tình anh đẹp trai này đã giúp nàng lấy lại được tự tin, nàng quyết định sẽ tạm thời quên đi mẩu chuyện mất tự nhiên vừa rồi. Nàng nhìn một vòng xung quanh, vẫn chưa thấy cái gọi là máy quay trong truyền thuyết.
Quá kỳ lạ rồi, nàng đập tan sự bối rối, ngại ngùng hỏi hắn: “Anh rốt cuộc là đang quay phim gì đấy? Phim giải trí? Phim tài liệu? Hay là phim chiến tranh?”
Hắn không nói gì, mà chỉ chăm chú nhìn nàng thật lâu, rồi đột nhiên ông nói gà, bà nói vịt, nhảy vào một câu: “Vừa rồi vì sao em khóc?”
Không ngờ hắn sẽ hỏi câu đấy, Lâm Vi Vi có chút ngạc nhiên, đang không biết nên trả lời hắn như thế nào, thì lúc này, di động vang lên. Giọng hát phấn khích của Châu Kiệt Luân truyền ra từ trong túi. Trong chốc lát, chỉ còn nghe thấy giai điệu ‘heng heng ha xi’ của ‘Nunchucks’* vọng lại. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt đang trở nên sâu xa của hắn. Nàng rút con Iphone ra, nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình, da mặt lập tức trùng xuống.
*Nunchucks là tên một bài hát của Châu Kiệt Luân. ‘Heng heng ha xi’ là một giai điệu trong lời bài hát đó.
Đợi chờ 10 ngày, cuộc điện thoại này cuối cùng cũng tới.
“Vi Vi” Đầu máy phát ra giọng nói rất dễ nghe của đàn ông, là Dương Sâm.
“Chuyện gì?”
“Em vẫn ổn chứ?”
Nàng trộm nhìn anh đẹp trai trước mặt, nghĩ tới nụ hôn cuồng nhiệt khiến người ta đỏ mặt ban nãy, nàng không khỏi ưỡn ưỡn ngực, xốc lại tinh thần, nói: “Khỏe như vâm, đang hẹn hò, tìm tôi có việc gì không?”
“Căn hộ của chúng ta…”
Nàng ngắt lời hắn, vội nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng chuyển ra ngoài, tôi đã tìm được căn hộ mới rồi.”
“Không phải” Hắn ngừng lại một lát, rồi nói: “Anh không phải là giục em chuyển nhà. Anh chỉ là muốn nói với em là anh đã có nơi dừng chân mới rồi. Căn hộ đó dù sao cũng bỏ trống, nếu như em thích thì có thể tiếp tục ở lại.”
Hào phóng quá nhỉ? Sống mũi cay cay, trên mặt nàng nhếch lên một nụ cười, giọng điệu châm biếm chua chát: “Đây được xem là gì thế? Phí đồng cảm sau khi chia tay? Thế thì anh cứ trực tiếp chuyển căn hộ sang tên tôi không phải càng tốt hơn sao?”
“Ý anh không phải thế…”
“Không phải ý đó nhưng tôi hiểu chính là như vậy!” Nàng thở phì phò ngắt điện thoại, chán nản một hồi. Bản thân quả nhiên là một con quỷ hẹp hòi. Đã mười ngày trôi qua, mà vẫn không thể bình tĩnh đối mặt. Lâm Vi Vi than thở, quay người, rồi cúi gằm mặt nhìn vào lòng sông xanh thẳm.
Nàng có chút không dễ chịu. Chớp chớp mắt vài cái, che giấu đi vết sẹo dưới đáy lòng, miễn cưỡng mỉm cười.
“Em vì hắn mà khóc?”
Nghĩ tới bản thân vừa rồi luống cuống trước mặt hắn, mặt nàng tự dưng đỏ lên, lý nhí ừ một tiếng.
“Hắn tên gì?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Lâm Vi Vi bất giác cười lên, nửa thật nửa đùa nói: “Sao thế, lẽ nào anh định đánh hắn ta một trận, thay tôi báo thù sao?”
Hắn không tiếp lời, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, khiến Lâm Vi Vi nhớ đến con Husky ở nhà mẹ. Hai người yên lặng một lúc, rồi giọng nói của hắn tiếp tục vang lên, mang theo chút dò xét: “Người làm em đau lòng là Fred?”
Hử? Nàng nhíu nhíu mày, nghe không hiểu nhưng vẫn trả lời: “Hắn ta tên Dương Sâm, là bạn trai cũ của tôi.”
“Dương… Sâm?” Hắn vô thức lặp lại cái tên này, có chút đăm chiêu.
Không có lời nào để nói, cả hai lại rơi vào im lặng.
Tiếng chuông nhà thờ bên dòng sông vang lên, nàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, đáy mắt thoáng hiện lên sự ngạc nhiên: “Ơ, đã năm giờ rồi! Tôi phải về nhà đây, rất vui được gặp anh.”
Hắn đã đợi một đời, sao có thể để nàng cứ vậy mà rời khỏi tầm mắt hắn chứ? Nàng đi, hắn nhất định cũng phải bám theo.
Đi một vài bước, lại có chuyện xảy ra. Tại chỗ ngoặt, đột nhiên xuất hiện hai người Mỹ. Vốn ở một thành phố quốc tế lớn như Berlin, việc xuất hiện một hai người Mỹ cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả. Nhưng vấn đề là, hai anh trai này vừa hay lại là lính Mỹ đóng quân ở chung quanh thành phố, trên người mặc một bộ quân phục khoa trương không chịu nổi, nhất thời khiến tim hắn đập lên đến 180km/h.
Trong một giây ngắn ngủi đó, trên gương mặt vốn chẳng có biểu hiện gì đột nhiên thình lình biến sắc. Hắn nhanh chóng đuổi theo, giữ tay nàng lại. Sau đó xoay người một cái, áp nàng lên mặt tường, dùng cơ thể của chính mình để che chắn cho nàng. Hắn cực kỳ cảnh giác mình hai tên lính kia, theo bản năng sờ sờ vào bên hông muốn tìm súng. Lúc chạm vào thắt lưng mới phát hiện ở đó trống không chẳng có gì. Hai tên lính Mỹ nói nói cười cười đi qua, lại chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó vượt qua hai bọn họ.
Từ khi nào mà những tên lính Mỹ kia đã trở nên khoan dung như vậy? Mặc dù họ không phản ứng, nhưng cả người hắn vẫn căng thẳng, kéo tay Lâm Vi Vi, sải bước chạy như bay.
Khốn, đột nhiên lại hưng phấn như thế là lại làm sao?
Lâm Vi Vi sửng sốt trợn trừng mắt nhìn bóng lưng hắn. Đôi chân dài, chạy vừa nhanh vừa vội. Nàng loạng chà loạng choạng chạy theo, dường như đã không thể theo kịp bước chân của hắn. Càng điên tiết hơn chính là hắn còn túm lấy nàng rất chặt, khiến nàng không thể giãy giụa, muốn phản kháng cũng không được.
Chạy hùng hục hùng hục cả một đoạn đường, cuối cùng hắn cũng thả chậm bước chân.
“Đây lại là sao hả?” Nàng có chút không thể hiểu nổi.
Hắn nói: “Người Mỹ, nguy hiểm!”
Nguy hiểm? Nguy hiểm con khỉ! Lâm Vi Vi dùng hết sức giãy ra khỏi cánh tay hắn, vuốt vuốt ngực thở hổn hển, mặt mày buồn bực trừng hắn, than vãn: “Anh diễn quá sâu rồi ha?”
Hắn không khỏi ho khan một tiếng, yên lặng một lúc rồi nghiêm túc hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
“Ngày 11 tháng 6” Nàng nhanh chóng sửa lại: “À không, là 12 tháng 6.”
“Năm bao nhiêu?”
“Đương nhiên là 2011.” Nàng liếc mắt qua bộ quân phục của hắn, buồn cười hỏi: “Lẽ nào anh còn cho rằng là năm 1945 hở?”
Hắn muốn phản bác, há miệng, nhưng đột nhiên không thể thốt ra thành lời nữa.
Năm 2011!
2011
2011
2011
2011
2011
2011
2011
2011
2011 (Tác giả: Ê đủ rồi, đừng có spam nữa!)