Nam Phụ Yêu Nghiệt Phản Công

Chương 1-1: Mở đầu




Năm 1945, cuối thế chiến thứ hai, vùng ngoại ô Berlin.

Năm 1945, thời hoàng kim của đảng quốc xã đế quốc đã gần đi vào hồi kết. Nơi đây là vùng ngoại ô Berlin, quân Xô Viết đã rơi vào tình thế hết sức nguy ngập, trong chiến hào, tuyết đã bắt đầu bay bay, lạnh như băng. Ngoại trừ những tiếng rên rỉ thoi thóp, thì chỉ còn lại những âm thanh cầu nguyện.

Một người đàn ông đang nghiêng người tựa vào trong góc phòng, giữa kẽ ngón tay mang theo nửa điếu thuốc, gương mặt chán chường ngồi ở đó hít khói thở sương. Một đôi mắt xanh biếc lạnh lùng nhìn thế giới đang đóng băng, ánh mắt ấy tựa như còn lạnh hơn lớp tuyết trên mặt đất vài phần.

Sao trời ngày đông sáng tỏ vô cùng, vương vãi khắp mặt đất, chiếu lên mặt tuyết trắng ngần phản

xạ ra những sắc màu lóng lánh. Trời còn chưa sáng, trong rừng đã truyền đến tiếng chim hót.

“Fritz, thằng nhát cáy kia!” Tiếng kêu thô tục phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Cruvin, gã cai quản của đội hình doanh, một kẻ nát rượu, tính tình vừa nóng nảy vừa lỗ mãng, gã lảo đà lảo đảo đi về phía Fritz, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn. Fritz không để ý đến gã, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại, tiếp tục phì phèo điếu thuốc.

Không muốn bị quấy rầy, nhưng thằng cha này lại cứ nhìn chằm chằm vào hắn không buông, miệng lảm nhảm về kiếp sống thảm thương của gã.

“Vợ và thằng người Pháp chạy rồi. Phải biết ban đầu chúng ta phát động tiến công chớp nhoáng, chẳng qua chỉ mất một tháng đã tóm được cái đất nước này. Hừ, cô ta ở đó ung dung sung sướng, mà tao lại phải ở đây mang vạ cùng lũ chúng mày.”

Fritz trên mặt lộ ra sự không kiên nhẫn, không có hứng thú mà cũng không có tâm trạng đi nghe gã đánh rắm, nhưng gã lại cố tình lảm nhảm mãi không ngừng, giống như đã coi hắn thành thính giả duy nhất. Dập tắt điếu thuốc, hắn thở ra một hơi rồi đứng dậy, định tìm một nơi yên tĩnh để ngủ một giấc.

Nhưng tên đần độn lại không có ý định buông tha, gọi hắn lại: “Tao còn chưa nói xong, mày không được đi.”

Tiếng ầm ĩ của gã đã thu hút sự chú ý của những đồng đội cách đó không xa, Anton mang theo ánh mắt âu lo liếc nhìn hai bọn họ, người ở đây ít nhiều đều có chút sợ hãi gã cai quản này, chỉ có Fritz là không quan tâm. Hắn ngược lại hy vọng, sau khi chọc tức tên quỷ nóng nảy này rồi để gã cho hắn một súng là xong hết mọi chuyện, nhưng gã hèn nhát này căn bản không có dũng khí rút súng với hắn.

Thấy Fritz hoàn toàn không đếm xỉa đến mình, Cruvin nổi giận, hổn hà hổn hển bò dậy, chỉ vào hắn gầm gừ, “Fritz, mày gan dạ lắm, tao biết mày vẫn luôn gan dạ. Nhưng có điều hiện tại chúng ta đều đã là những con châu chấu trên cùng một xâu, chết rồi tao cũng không thể rời khỏi mày.”

Fritz dừng bước, tiếng chửi bới của gã cũng ngừng lại, trong rừng đột nhiên thật an tĩnh, ngay cả tiếng chim cũng đã ngừng kêu. Hắn quay đầu nhìn Cruvin, hỏi: “Anh rất đau khổ? Cảm thấy sống đã không còn ý nghĩa?”

Ánh mắt Cruvin nhập nhòe, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

“Tôi có cách có thể giúp anh.”

“Cách gì?” Cruvin nhìn hắn, dường như không quá tin tưởng hắn có thể giải quyết vấn đề này.

Fritz không trả lời, chỉ ngoắc ngoắc tay, ý bảo gã lại đây. Cruvin lưỡng lự một lát, nhưng vẫn cất bước lại gần.

“Cách đó chính là…” Giọng của hắn trầm xuống.

Cruvin sáp mặt lại gần, muốn nghe thấy rõ hơn. Fritz mau chóng móc con dao bên hông ra, nhắm ngay vào tim gã, không chút do dự mà đâm vào thật mạnh. Một dao này, vừa chuẩn vừa hung ác!

Gã quỷ đáng thương vẫn chưa ý thức được mưu đồ của hắn thì đã mất mạng rồi. Fritz tiếp tục nói nốt nửa câu còn lại, “Chết đi.”

Người chết rồi liền có thể thoát khỏi phiền não, không phải sao?

Tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây rất nhanh đã thu hút sự chú ý của bọn Anton, có người hô lên, “Fritz, cậu giết gã? Cậu thế mà lại giết thủ lĩnh của chúng ta.”

Trong lòng Fritz rất bực bội, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, nhìn bọn họ, bình thản nói: “Tôi chỉ giúp gã thoát khỏi đau khổ mà thôi.”

“Chúa ơi, cậu điên rồi!”

Điên? Đúng vậy, vào lúc quyết định vì một người phụ nữ mà buông bỏ hết tất cả cố gắng nỗ lực của mình, hắn đã mất đi lý trí và lực kiểm soát của bản thân.

Trời cuối cùng cũng sáng rồi.

Bọn họ lý nha lý nhí như còn muốn nói điều gì, thì lúc đó ở khu rừng phía trước đột nhiên truyền đến tiếng xe tăng và hỏa lực của bọn người Xô Viết. Những người lúc trước còn đang nói chuyện lập tức chạy trốn, nhưng ở đây không có vật che chắn, không có hố quân sự, mà càng tồi tệ hơn là ngay cả vũ khí đối kháng với địch cũng không có.

Tử thần từng bước từng bước tiếp cận, ai cũng muốn trốn lên trời, nhưng ai cũng không thể trốn thoát. Khủng bố sợ hãi ép mọi người vào bước đường cùng, bọn hắn đương trong lúc đầu óc mê muội, không thể nhẫn nhịn được mà phát động tiến công về phía quân Xô Viết.

Một súng không có chút ý nghĩa gì của hắn lại dẫn tới tiến công điên cuồng của hồng quân. Cho dù trong này chỉ có một đám quân tiên phong gỡ mìn xúi quẩy đang ẩn núp, nhưng chúng vẫn mặc kệ, thấy người là bắn, chiến hữu từng người từng người ngã xuống bên cạnh, ai cũng không thể trốn thoát.

Miệng la hét muốn chết, nhưng cái chết thật sự đến nơi rồi mới biết sự đáng sợ của tử vong. Trong lòng có rất nhiều chuyện không buông bỏ được, hắn né tránh đạn theo bản năng, nhưng Thượng Đế lại không lựa chọn cùng song hành với hắn. Viên đạn vẫn găm lên người, tiếng ầm ĩ bên tai từ từ xa dần, hắn vô vọng nằm trên mặt đất nhìn trời, hấp hối vùng vẫy.

Tất cả gánh nặng và đau khổ khó mà thừa nhận, đều sẽ theo tư tưởng tán loạn mà biến mất.

Một giây cuối cùng, hắn cố gắng móc một tấm ảnh từ trong túi ra, nắm chặt trong lòng bàn tay, gắng gượng hôn lên bóng hình ấy. Hỗn hợp máu và nước mắt cùng nhau lăn trên hai má, chảy xuống nền đất.

Em yêu, anh sẽ luôn dõi theo em trong màn đêm…

*****

Sau khi Fritz trúng đạn, thời gian ngừng trôi. Hắn cảm thấy bản thân đang nằm trong một cái hố tối đen rất lâu. Không biết đã qua bao lâu, hắn dần dần có chút ý thức, không khí không còn lạnh giá ẩm ướt, gió mát nhè nhẹ khẽ lướt qua mặt hắn.

Hắn cử động ngón tay một chút, choàng mở mắt. Đây là một buổi sáng, bầu khời xanh thẳm thỉnh thoảng lướt qua vài đám mây, bốn bề cực kỳ an tĩnh, không có khói thuốc súng, không có ném bom, không có chiến hào, không có chiến hữu, quân địch, càng không có chiến tranh! Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của lá ngô chiếu lên mặt hắn, có chút chói mắt khiến hai đồng tử màu xanh biếc co rụt lại.

Một cơn khó chịu thoát ra từ trong lồng ngực, hắn ngồi dậy, phát hiện bản thân đang ngả mình trong một mảnh ruộng ngô rộng lớn. Mờ mịt ngồi một lát, não bộ dần dần khôi phục lại tư duy. Hắn lập tức ý thức được, hiện tại đã không phải là ngày đông tháng mười một, mà là đầu hạ, khắp nơi đều ngập tràn sức sống.

Hắn hồi tưởng lại một mẩu kí ức cuối cùng trong đầu, bọn hắn đụng phải phục kích của quân Liên Xô, chiến sĩ của hình doanh đã toàn quân bị diệt. Rõ ràng hắn đã trúng đạn, nhưng vì sao…?

Cái thời tiết chết tiệt này, thật là nóng! Berlin xưa nay chưa từng nhiệt độ cao như vậy. Fritz cởi bỏ lớp áo bông vừa dày vừa nặng trên người, tháo nút thắt, kéo cổ áo sơ mi, lộ ra một lồng ngực rộng lớn. Vừa cúi đầu nhìn, hắn lập tức sửng sốt, vết đạn trên người đã không thấy đâu nữa, trên lớp da nguyên vẹn không có máu, cũng không cảm thấy đau, thậm chí ngay cả sẹo cũng không có, thật quá khiến người khác kinh ngạc rồi! Nếu không phải trên chiếc áo ba-đơ-xuy vẫn còn vài lỗ thủng thì hắn dường như sẽ hoài nghi những thứ đã trải qua kia có phải là một cơn ác mộng hay không!

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có người cứu hắn? Là ai? Vì sao lại vứt hắn một mình ở nơi này?

Fritz lấy tay chống đất, đứng dậy. Vì thiếu nước nên miệng hắn khô khốc, ánh sáng mặt trời mãnh miệt khiến hắn có chút váng đầu.

Bất kể thế nào thì hắn vẫn còn sống, vậy mà vẫn còn sống…

Hắn lảo đà lảo đảo ra khỏi ruộng ngô, bên cạnh là quốc lộ, thỉnh thoảng có vài chiếc xe hơi mang theo âm thanh rít gào cùng khói bụi vụt qua.

Nhân duyên cuộc đời không đoán trước được. Hắn dọc theo con đường đi một đoạn, nhìn thấy một cột mốc chỉ đường mới biết được mình vẫn đang ở vùng ngoại ô Berlin, ở đây cách trung tâm thành phố khoảng 10 cây số.

Chiến tranh đã kết thúc rồi sao? Vì sao có thể yên tĩnh như vậy? Nguyên thủ đã đầu hàng, hay đã giảng hòa cùng quân liên minh rồi? Các chiến hữu của hắn đâu? Trong lòng dâng lên rất nhiều nghi vấn, nhưng một câu hắn cũng không thể trả lời được. Não bộ trướng đau đến mức khiến người ta phát điên, thôi quên đi, vẫn đợi sau khi vào thành phố rồi lại đi tìm câu trả lời vậy.

Đi hết cả buổi sáng, cuối cùng hắn đã đi hết lộ trình 10 cây số. Đối với một quân nhân được huấn luyện trường kỳ mà nói thì đi như vậy cũng chỉ như một bữa ăn sáng. Có điều, dường như hắn đã ngủ một giấc rất dài, cho nên thể lực có chút không thể chống đỡ được. Khó khăn lắm mới vào được trong thành phố, cảm giác hoa mắt chóng mặt lại càng thêm trầm trọng.

Đây là một nơi kỳ quái! À, không, trên thực tế, nơi này vẫn là Berlin, có rất nhiều dấu hiệu kiến trúc vẫn đang tồn tại. Ví dụ như thánh đường Berlin nổi tiếng, cổng Brandenburg, còn có tòa nhà quốc hội đế chế của bọn hắn… Nhưng lại có rất nhiều kiến trúc hắn không nhận ra được, nơi nơi đều là các tòa nhà cao chọc trời, cái cột cao cao có đâm một quả cầu tròn kia là thứ gì? Tạo hình kỳ quái, giống như một viên thịt trên cây gậy nướng vậy… Chúa ơi, là ai thiết kế, thật quá xấu! (Xin hãy thứ lỗi cho nam chính vì đã coi tháp truyền hình Berlin thành xâu thịt nướng ==’)

Muốn bước vào tòa nhà quốc hội đế chế, lại bị người ta chặn lại. Bảo an ở cửa soi xét hắn từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt kỳ quái, khiến hắn cảm thấy mình như người ngoài hành tinh.

Fritz đưa tay thực hiện lễ nghi của đảng quốc xã, ưỡn ngực lớn giọng, “Heil Hitler!” Sau đó hắn mặt mày nghiêm túc nói: “Tôi muốn gặp nguyên thủ.”

Bảo an bị hành động này của hắn làm giật bắn mình, mặt mày kinh ngạc soi xét hắn thêm vài lần, sau đó chỉ sang một cái chòi nhỏ bên đường, nói: “Không có nguyên thủ, đây là viện bảo tàng, muốn vào tham quan thì phải qua đó mua vé.”

Viện bảo tàng cái gì? Đây rõ ràng là tòa nhà quốc hội đế chế!

“Tôi muốn gặp nguyên thủ” Giọng hắn âm vang có lực lặp lại lần nữa, “Quân Liên Xô đã ở ngoại ô cách Berlin 10km, Berlin sắp bị công chiếm rồi!”

Đối phương nhíu mày, lấy tay chỉ chỉ lên đầu, vẫn đang dùng ánh mắt kỳ quái trừng hắn.

Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, Fritz tức giận, túm lấy cổ áo kéo gã đến trước mặt, “Đừng giả bộ ngớ ngẩn với tôi, ba mươi nghìn người ở hình doanh chúng tôi chỉ còn lại có mình tôi. Lẽ nào mạng người đối với người đương quyền của các vị mà nói chỉ như hồng kỳ cắm trên bản đồ thôi sao?”

Không ngờ hẵn sẽ lỗ mãng, bảo an giật nảy mình, nhưng sức lực của người này quá lớn, khiến gã không thể vùng vẫy được.

“Tên thần kinh, mau buông tôi ra!”

Bảo an hét lớn làm kinh động đến người đi đường, ai nấy đều quăng vào một ánh mắt kỳ lạ, không hiểu gì cả mà nhìn người đàn ông đang mặc quân phục, hành vi quái dị trước mắt.

Bị vây xem, cơn giận trong lòng Fritz lại càng lớn, nóng nảy buông lỏng tay, ra sức trừng mắt, “Nhìn cái gì?”

Không ngờ, mọi người không những không bị hắn dọa sợ, ngược lại còn nhìn hắn mỉm cười, giọng cũng nhẹ nhàng nói với nhau, “Có phải lại là tiết mục giải trí nào đó không?”

“Máy quay đâu?”

“Nói không chừng là giấu đi rồi”

“Người đàn ông đó đẹp trai quá, là diễn viên nào thế?”

“Không biết!”

“Lễ điện ảnh Berlin khai mạc rồi à?”

“Chưa mà”

“Thế anh ấy từ đâu đến đây thế?”

“Không phải lại quay một bộ phim mới nào về thế chiến thứ hai đó chứ”

Có người hỏi hắn: “Anh đẹp trai, lần này là quay bộ phim nào vậy? Có phải là đóng cùng Tom Cruise không?”

Bao nhiêu loại ánh mắt chọc ghẹo đến từ già trẻ gái trai bay thẳng lên người hắn, nhìn đến mức khiến sống lưng hắn lạnh toát.

A a a a! Cái thế giới này quá kỳ lạ rồi! Fritz cảm thấy như mình sắp bị họ dồn ép đến phát điên lên. Hắn ra sức đẩy đám người, chạy trối chết.

Đường phố Berlin, đâu đâu cũng là người, đâu đâu cũng có người nước ngoài, da trắng, da đen, da vàng, còn có các loại con lai! Giống như một nồi rau củ trộn vậy, hắn nhìn đến mức hoa cả mắt. Luật chủng tộc của nguyên thủ đâu? Những người này, bọn họ lại dám coi thường đạo luật Nuremberg*!

*Đạo luật Nuremberg: Luật chống người Do Thái.

Đang chìm trong cơn phẫn nộ thì đột nhiên trước mặt hắn có một chiếc xe bus dừng lại. Cửa vừa mở ra liền có một nhóm người châu Á xuống xe, có nam, có nữ, có già, có trẻ, bọn họ đều cầm trong tay một ngọn hồng kỳ, dùng thứ ngôn ngữ mà hắn nghe không hiểu để giao tiếp với nhau.

Hắn lặng người, lẽ nào nguyên thủ đã hoàn toàn liên minh với Nhật Bản rồi? Nhật Bản đánh bại Liên Xô và Mỹ rồi đến viện trợ cho nước Đức bọn hắn?

Điều này có thể sao?

Hắn trở nên càng mơ hồ. Những kiến trúc này rõ ràng không thay đổi, nhưng thành phố này lại cho hắn một cảm giác lạ lẫm, từ kiểu dáng của xe hơi đến trang phục của người dân, hoàn toàn không giống với thời đại mà hắn quen thuộc. Thế giới này rốt cuộc là sao?

Nhìn thấy các loại báo chí trên sạp báo ven đường, muốn tìm chút dấu vết từ trong đó, nhưng lúc lại gần nhìn thấy ngày tháng, hắn suýt chút nữa đã té xỉu.

Ngày 12 tháng 6 năm 2011.

Hắn chớp chớp mắt, rồi nhìn lại lần nữa. Vẫn là 2011!

Năm 2011? Tại sao lại là 2011? Hắn lật tất cả các tờ báo, toàn bộ đều ghi 2011!!!

Hắn chưa bao giờ choáng váng như vậy, cảm thấy bản thân như bị sét đánh chết rồi, nhất thời không thể tiếp nhận nổi. Hắn không có mục đích mà đi bừa trên phố, muốn tìm chút cảm giác quen thuộc, nhưng lại không có chút gì có liên quan đến đảng quốc xã.

À, không đúng! Trên thực tế hắn đã nhìn thấy dấu hiệu của đảng quốc xã. Dưới chân cầu u tối, trên nền tường có một ký hiệu của đảng quốc xã được vẽ bằng sơn. Nhưng điều khiến người ta căm phẫn lại là, bên cạnh biểu tượng chữ Vạn (卍), có viết một dòng chữ màu đỏ lớn cực kỳ bắt mắt ‘FUCK YOU NAZI’!

Đầu của hắn càng thêm đau, cảm thấy bản thân như sắp ngất đi rồi. Hắn phủi phủi góc tường và đặt mông ngồi xuống, hắn muốn tĩnh tâm suy nghĩ, sắp xếp lại một chút tất cả các sự việc xảy ra ngày hôm nay.

Đang phiền não thì lúc này, ở bên kia gầm cầu truyền đến những tiếng bước chân dồn dập. Cả người hắn căng thẳng, không khỏi chìm trong trạng thái đề phòng. Ngay sau đó, một dáng người mảnh khảnh xuất hiện trước tầm mắt hắn.

Nàng quay lưng về phía ánh sáng, từng bước lại gần hắn. Khi bóng hình nàng dần dần hiện rõ, trái tim hắn liền đập rộn ràng, dường như không thể tin vào mắt mình.

Thượng Đế, sau khi đóng lại song cửa sổ, đã lại mở cho hắn một cái lỗ chó.