Ngọc Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu rất lo lắng cho Ngọc Uyên nhưng mà lại không thể bỏ đi để cho mình Tuệ An giải quyết hết vấn đề được. Cậu có nghe đến việc tỉ võ nhưng chuyện làm người khác bị thương có hơi lạ. Trong giới giang hồ, các bang kiêng kị nhất là gây thù chuốc oán với nhau vì đơn giản họ sợ gặp rắc rối nên chắc chắn người làm Ngọc Uyên bị thương là một tên ma vương không sợ trời không sợ đất.
Lộc Phù sau khi sắp xếp được một căn phòng trống ngay trong khán đài đấy liền lên tuếng:
- Phòng đã xong, mời hai vị.
Tuệ An vỗ vỗ vai Ngọc Anh:
- Đứng đây chờ chị nhé!
Ngọc Anh gật đầu trong vô thức. Tuệ An không chút do dự bước đến chỗ căn phòng được chỉ định, ở đấy đã có mấy tên áo véc đen đứng đó rồi, trên tay mỗi người đều cầm một dải băng màu đến. Tuệ An lẩm bẩm:"Có mỗi hai đứa đánh nhau mà chuẩn bị nhiều khăn thế làm gì, quá phí phạm."
Cô được một tên cao to đen hôi buộc dây mắt cho. Đúng là to con có khác, buộc chặt đến mức Tuệ An tưởng chừng vết siết có thể bóp nát mặt cô: "Anh giai ơi! Thả lỏng chút có được không?"
Tên đàn ông kia không biến sắc:
- Lỏng quá cô nhìn thấy thì sao?
Tuệ An bĩu môi:
- Tôi rất biết giữ chữ tín đó. Mà khi tôi vô trong đó anh có đảm bảo tôi không tháo khăn ra không? Nên cứ lới lỏng đi.
Tên kia "...". Hắn ta bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn buộc nhẹ cho cô, Tuệ An cảm thấy thích thú vì mình vừa mới thuyết phục được một người khó tính. Sự thật là người đó đã nghĩ:"Nhìn đã biết không thắng được rồi...haiza, dễ tính với cô ta xíu vậy"
Ngược lại với Tuệ An, tâm trạng của Trịnh Vũ lại vô cùng căng thẳng. Hắn không tin là cô nhóc này không giở trò!
Trịnh Vũ và Tuệ An vừa bước vào phòng thì cánh cửa chợt đóng sầm lại. Không những mắt bị bịt mà trong căn phòng này sở dĩ cũng không có ánh sáng. Tuệ An giơ cao tay mình lên để cho cái đồng hò màu đen của cô load qua các phía:
- Yes! Không có camera.
Đồng hồ xinh đẹp này là Tuệ An tộm của Ngọc Anh mất phút trước. Cô cũng nghe lén được là đồng hồ này có thể phóng kim và kiểm tra các thiết bị theo dõi, công nhận Ngọc Anh có mấy thứ đẳng cấp thật.
(Ở bên ngoài, Ngọc Anh lục hết túi quần rồi tới túi áo:"Ủa? Đồng hồ chị Tử Oanh làm cho mình đâu mất tiêu rồi?"
Trịnh Vũ ngạc nhiên:"Hả?"
Tuệ An cười thành tiếng:"Tôi cứ tưởng mình bị theo dõi cơ, giờ không có ai rồi hay anh đánh võ tay với tôi đi!"
Đương nhiên Trịnh Vũ không có lí do để từ chối rồi.
-Action! - Tuệ An hô to
Hắn ra một đòn đấm về phía phát ra tiếng động. Cú đấm của hắn không biết dùng bao nhiêu lực nữa khiến Tuệ An vì tránh mà suýt mất thăng bằng ngã lộn giò. Cuối cùng cú đám áy sượt qua tai Tuệ An, cô nàng thấy mình còn sống liền thở phào nhẹ nhõm:
- Anh gì ơi! Tôi không muốn mất sức hay chúng ta kết thúc tại đây đi.
Nói rồi cô tháo cái khăn chết tiệt đang đeo trên mắt mình xuống. Trịnh Vũ vì bị bất ngờ nên chưa thích nghi kịp, một lúc sau anh mới trả lời:
- Cô định làm gì đây? Nếu kết thúc thì ai là người thắng?
Tuệ An vuỗi vuỗi tay, nhếch miệng:
- Dĩ nhiên là tôi rồi! Anh nên tháo cái thứ đen đủi kia xuống đi.
- Có phải cô đang bị hoang tưởng không? - Vừa nói Trịnh Vũ vừa đưa tay nên cởi khăn.
Tuệ An đặt một tay lên chống hông, trông cái vẻ rất ngầu:
- Dĩ nhiên là không rồi...Tôi biết anh là người tốt. Coi như bù đắp cho chuyện anh làm với Ngọc Uyên đi!
Trịnh Vũ tỏ ra tò mò:
- Tôi giống một người tốt sao? Nếu tôi nói vừa lẫy do tôi có ý thì sao?
- Mắt nhìn người của tôi rất tốt và thái độ vừa lẫy của anh không giống một tên thích giết người gì cả. Giống một người bị điều khiển như một nô lệ thì hơn. - Tuệ An không ái ngại mà nói thẳng điểm chính.
Đây là lần đầu Trịnh Vũ bị rơi vào hoàn cảnh này. Tuệ An cũng là cô gái đầu tiên dám nói với hắn những lời này:
- Việc làm bạn cô bị thương tôi thấy rất có lỗi. Nhưng cô nghĩ tôi có thể phản bội chủ nhân ư?
Tuệ An bật cười:
- Chủ nhân? Vậy suy nghĩ của tôi thật sự là không sai rồi. Nếu anh muốn tôi có thể làm anh bị thương một chút, sẽ không bị nghi ngờ đâu! Chỉ cần nhận thua là được.
Trịnh Vũ:"..."
......................................................
Khoảng 10 phút sau hai người mới bước ra. Không để Tuệ An lên tiếng Trịnh Vũ đã đứng ra thừa nhận mình thua. Đây có lẽ là một tên sốc đối với cái giới hắc đạo này, đâu ai ngờ cao thủ như Trịnh Vũ lại thua dưới tay một cô nhóc mới 18 tuổi đầu.
Tuệ An để ý vẻ mặt Kiz không tốt cho lắm, cô chút lo cho Trịnh Vũ, Tuệ An sợ anh sẽ bị vị "chủ nhân" này trách phạt. Ngọc Anh chạy tới:
- Chị... sao chị giỏi thế!
Tuệ An miễn cưỡng cong môi:
- Hơ hơ...Cũng nhờ cái não cả thôi!
Ngọc Anh nhìn cô chăm chăm, trông cái mặt cute kia tỏ ra nghiêm túc khiến Tuệ An buồn cười:
- Sao nhìn chị?
- Lần sau là chị đấu với Thiếu Châm đấy, người tình khiêm cánh tay đắc lực của Kiz. Chị phải cẩn thận đó, em từng đấu với cô ta một lần nhưng chỉ hòa được thôi chứ thắng khó lắm, rất mất sức. - Ngọc Anh nói rõ ràng từng tiếng.
Tuệ An xoa xoa cằm:
- Hừm! Cô ta có đặc biệt sợ thứ gì không?
Ngọc Anh cố nghĩ:
- Hừm! Thuộc hạ của Kiz toàn mấy người bí ẩn. À! Hình như Thiếu Châm bị dị ứng với rượu vang trắng đấy, khi chạm vào nó da cô tay sẽ bị bỏng giống chạm vào lửa ấy.
- Hả? Thú vị đấy, mà sao em biết vậy? - Tuệ An hỏi lại.
Ngọc Anh cố nhớ:
- Hình như trong một bữa tiệc cô tayvô tình bị dính vài giọt rượu vang trắng, sau đó liền vội vàng che lại để cho người khác không thấy. Lúc đó thế nào em lại nhìn ra phía đó và thấy da cô ta rất lạ, còn chảy máu nữa cơ.
Tuệ An nhíu mày:
- Em toàn để ý mấy cái không đâu thôi! Nhưng mà tuyệt đấy!